Biến Chất - Chương 16
Vừa nghe tiếng mẹ tôi thúc giục ăn cơm, tôi và chị vội vàng giấu cuốn truyện tranh dưới nệm rồi chạy xuống nhà dưới. Cậu Hiệp vẫn đang nhâm nhi và than thân trách phận chẳng biết trôi dạt về đâu.
“Anh nói thật với cậu, cậu sinh năm tám mốt đúng không?” Thấy cậu Hiệp gật đầu, ba tôi cũng gục gặc nói, “Anh nói thật với cậu, cậu cũng nên kiếm lấy con vợ được rồi. Thứ nhất là để chăm lo bếp núc nhà cửa, phần thì để mẹ cậu đỡ vất… Chứ cậu cứ dính vào lô đề thế này, mẹ cậu cũng chán…”
Cậu Hiệp cười chua chát: “Dạ anh nói cũng phải, em cũng muốn làm được như anh nói! Nhưng mà giờ em trắng tay, lấy vợ về lại chả nuôi được, đâm ra khổ cả nhà. Em đánh vài con lô để lấy may thôi, với lại cũng nhiều lần trúng, lần trước em trả nợ thằng Hữu ba chục triệu nhờ đánh con lô đấy!”
Ba lắc đầu: “Chớ có nói thế cậu ạ! Đời lắm lúc nó đen, cậu không lấy vợ, để mẹ cậu lủi thủi góc bếp mãi à? Với lại, đi làm về có người dọn cơm dọn nước cho mà ăn, đỡ hẳn!”
“Thôi anh ơi…” Cậu Hiệp nâng chai rượu rót vào chén ba tôi, “Đàn bà, chỉ có lo được bếp núc là cùng thôi. Mà việc ấy hiện tại tự em cũng lo cho được, rước phải một đứa mồm rộng thì tan hoang cửa nhà chứ chẳng chơi!”
Mẹ tôi bưng nồi canh lá đắng lên, quai nồi còn nóng phỏng, mẹ đặt nồi xuống thật nhanh rồi đưa tay xoa xoa tai, mẹ nói xen vào: “Cái thằng này thì chỉ có nhát gái chứ chi mà nói nhiều! Gái tơ đầy ra đấy, có chịu mở mồm tán đâu, thế này thì mẹ còn lâu mới có con bế cháu bồng!”
“Vợ nói trật!” Ba hiếm khi gọi mẹ là vợ, thường thì lúc nào cũng mày tao, “Cậu không phải là không muốn tán, đàn ông thì dễ lấy vợ! Có xấu hay có đi tù đi chăng nữa, rồi cũng vớ được một con! Đàn bà mới khó, nhất là cái loại đàn bà lăng loàn!”
Mẹ bĩu môi: “Anh lúc nào cũng cứ cho là đàn bà chỉ có ở trong bếp chứ chả đi được đâu, bao nhiêu người đã thành đạt đó chứ.”
“Mày qua đó mà ở với họ!” Ba bắt đầu lên giọng, “Mày thấy nhà họ thành đạt, nhà họ sướng thì qau đó mà ở!”
“Cái anh này lạ ghê!” Mẹ nhăn mặt nói, “Nói có thể cũng nổi quạu! Đàn ông đàn ang hở tí là chửi!”
“Tại cái mồm mi nhiều chuyện!” Ba nâng chén uống một hơi, “Khà… cậu ăn đi, nhà có gì ăn nấy!”
Mẹ lẩm bẩm: “Tốn nác rác nhà…”
“Mày bớt nói đi được rồi đấy, nhiều chuyện!”
Tôi và chị không bao giờ xen vào cuộc trò chuyện của người lớn, mỗi lần mở miệng ba tôi sẽ mắng té tát. Vì thế chúng tôi luôn chọn cách im lặng, lâu dần thành quen. Bởi lẽ ba chẳng bao giờ chịu lắng nghe bất cứ ai nói, người lớn còn nói không nghe thì huống chi chúng tôi lên tiếng. Mà tôi và chị tôi cũng chỉ là đứa con nít, ba mẹ bảo, con nít chỉ được nghe, chứ không có quyền nói ngang. Ấy thế mà chúng tôi cứ giữ im lặng mãi, chuyện gì cũng chẳng dám hỏi, tôi thì có mẹ để dựa dẫm, thỉnh thoảng không hiểu sẽ nói. Còn chị tôi, chị hỏi gì cũng bị gào vào mặt.
Tôi không hiểu người lớn như vậy có đúng hay không, bởi vì người lớn cũng đã từng là con nít. Mẹ tôi kể cho tôi, bảo rằng hồi bé ba tôi thường nghịch dại, bị ông nội cầm chân lẳng đi như một thứ dẻ rách. Tôi thầm nghĩ, vậy ngày xưa cha ông dạy thế nào, ngày nay ba cũng dạy chúng tôi như thế sao? Ngày xưa và ngày nay khác xa nhau rất nhiều, thật vậy, những so sánh đều không bao giờ có sự cân bằng, luôn luôn có một bên cao, một bên thấp. Ba bảo rằng ngày xưa ba khổ hơn chúng tôi nhiều, hồi bằng tuổi chúng tôi, ba đã phải ăn những bữa sắn luộc thay cơm. Nhưng bây giờ không giống như ngày xưa, tôi nghĩ chúng tôi xứng đáng với những thứ tốt đẹp hơn.
Giữa bữa ăn cậu có gọi tôi lại gắp thức ăn cho tôi và khen tôi ngoan ngoãn. Tôi cũng không ghét cậu lắm, chỉ là tôi không thích cậu uống rượu bét nhè. Mỗi lúc cậu vui có thể cậu sẽ cho tôi tiền tiêu vặt.
“Tuấn học hành dạo này thế nào? Có giấy khen không?” Cậu xoa đầu tôi và hỏi.
Tôi đáp một cách hãnh diện: “Cháu được học sinh giỏi toàn diện, còn được đi thi tiếng Anh cấp tỉnh nữa cơ!”
Ba nghe thấy chắc cũng mát mặt mát mày: “Đấy, được thằng con trai giỏi thế thôi, sau này lớn lên cha mẹ được nhờ!” Rồi ba lại nhìn sang chị đang cắm cúi ăn cơm, lạnh lùng nói, “Em thì học giỏi, chị thì ngược lại! Học ngu hơn bò! Sau này cho lấy chồng sớm thôi chứ biết làm gì mà ăn?!”
Tôi lén nhìn xem sắc mặt của chị, chị chỉ cúi gằm như thế, cặp mắt kính dày cộm phần nào che đi đôi mắt của chị, chị chẳng đáp lại tiếng nào. Thật ra chị tôi có được học sinh tiên tiến mấy năm, nhưng đợt vừa rồi chị không được, ba tức giận đã đánh chị mấy ngày liên tiếp. Chỉ cần chị vừa về nhà, ba đã hỏi hôm nay chị được mấy điểm, nếu chị trả lời cô không chấm, hoặc là sáu đến bảy điểm, ba sẽ đánh chị tơi bời. Tôi không phải là con ruột của ba nên ba vẫn thường ít khi đánh đập tôi, có chăng cũng không bao giờ trút roi như mưa xuống người tôi giống như chị. Chị tôi lúc ấy đã cắn răng cầu xin ba đừng đánh chị nữa, chị xin lỗi và quỳ lạy các kiểu, ba vẫn đánh chưa nư giận.
“Lấy chồng sớm lại chả bị chồng nó rượt đánh quanh xóm?” Mẹ tôi bật cười, “Con gái chừng tuổi này ngày xưa đã biết nấu ăn giặt giũ kiếm tiền rồi, giờ chỉ có ăn với học mà cũng không được! Con nhà người ta, cũng ăn cơm chứ có phải ăn cứt đâu mà học vẫn giỏi, con mình đâu có thua kém cái gì? Ấy thế mà học hành… chả ra làm sao.”
“Kệ nó, tương lai nó như thế nào thì tự nó chọn. Chả ai nắm tay được tối ngày, chả ai đi nuôi nó cả đời được! Sau này nó ra đường cạp đất hay đi ăn xin cũng là chuyện của nó!” Ba nói dửng dưng, và tôi thấy trên mặt ba hoàn toàn là nét mặt thất vọng.
Chị tôi vẫn lặng lẽ ăn cơm, có lẽ chị đang rất buồn.
“Anh chị đừng nói với cháu nó như thế!” Cậu tôi lúc này mới lên tiếng, “Dầu sao nó cũng là con mình, mình nuôi nó tử tế thì sau này nó báo đáp. Mà bà Liên cứ chửi con Hạ như thế cũng nghe được à?”
“Tao thấy nó ngu thì tao chửi! Tao chửi oan cho nó à?” Mẹ tôi phản bác.
“Con cái không nên dùng roi vọt nhiều, càng đập càng phản tác dụng!” Rồi cậu nhìn chị tôi bằng một ánh mắt bất lực và thở dài.
Chị tôi ấy vậy mà được cậu tôi bênh vực, đến tôi cũng phải ngạc nhiên. Tôi định quay sang nhìn chị định cười nói vài câu, chị lại chẳng thèm đoái hoài đến bất cứ thứ gì ngoài đồ ăn. Chị còn chẳng liếc nhìn cậu tôi lấy một cái.
Không hiểu sao khi nhìn vào sự im lặng của chị, tôi cảm thấy chị khôn ngoan hơn bất cứ ai. Chị chín chắn hơn tôi rất nhiều và biết cũng rất nhiều. Tôi tò mò vì đâu mà chị có thể nhẫn nại được những lời nói cay đắng, châm chọc từ ba của chị như vậy, tôi thầm nghĩ, phải chăng ba không thương chị? Và chị cũng nghĩ thế nên chị im lặng không quan tâm những lời ba nói?
Mẹ tôi thì khác, những lúc chỉ có tôi và mẹ ở nhà, mẹ thường kể cho tôi nghe về người ba dượng này. Tôi hỏi do đâu mà mẹ biết thì mẹ nói, các bác và cả ông nội kể cho mẹ nghe. Ba tôi từ bé đã rất nghịch ngợm, mà không phải là nghịch khôn gì cho cam. Ba dùng lá chuối đùm phân bò lại rồi gói thật đẹp, đi tặng cho người ta, rồi đến khi người ta thấy mùi khó ngửi thì vác gậy gộc rượt ba tôi chạy quanh xóm. Có lần ba còn đi tiểu và nồi canh của bà nội, học hành lại chẳng giỏi giang gì.
Tôi cực kì kinh ngạc khi nghe mẹ kể những sự tích “hào hùng” của ba, tôi thầm so sánh ba trong tưởng tượng lúc còn nhỏ và ba của bây giờ, thấy cũng không mấy khác biệt lắm. Ba ra ngoài sẽ là một người bạn phóng khoáng, một người thợ giỏi, một ông thầu nhiệt tình, một người đàn ông vui tính, nhưng về đến nhà, tôi chẳng thể hiểu nổi vì sao ba nhẫn nại với người ngoài nhiều như thế mà không thể nhẫn nại với người nhà một chút nào, nhất là chị tôi.
“À anh Tân ơi!” Mẹ tôi đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, mẹ nói, “Ông Tám nhà bà Quát ấy, vừa mới bị kiện đó, anh biết gì không?”
“Đàn bà chúng bay lại nghe chuyện tầm bậy ở đâu đó?” Ba tôi khó chịu gắt.
“Không, ông Tám bị nhà bà Diệp kiện, tội hiếp dâm con bé Thư ấy!” Mẹ tôi nói chuyện giống như nghiêm trọng lắm, “Bị kiện ngồi tù mấy năm ấy…”
“Con Thư? Con Thư nhà bà Diệp đó á?” Ba tôi trố mắt, kinh ngạc nói, “Chuyện này đúng là có thật, ông Tám nhìn hiền lành…”
“Hiền lành nỗi gì cái giống ấy?!” Mẹ tôi xua tay, “Nghe bảo phạt là mười năm thù, nhưng mà đút lót nên giảm còn bảy năm…”
Tôi biết ông Tám là ai, ông có quan hệ cũng khá thân thiết với bác Hòa, chị gái của ba tôi. Nghe bảo là người hiền lành chân chất, và rất thích trẻ con. Tôi ngồi nghe ba mẹ nói chuyện, nghe nói ông vào tù cảm giác tò mò lại trỗi dậy mạnh mẽ.
“Con bé Thư bị ổng dụ vào nhà, rồi hiếp luôn! Mẹ nó chứ cái thứ không bằng súc vật!” Mẹ tôi tức giận giống như người trong cuộc.
Cậu tôi ngạc nhiên: “Sao bà biết rõ thế?”
“Chuyện đăng ầm ầm trên báo mà không biết? Con Thư vừa về nhà vừa khóc, quần thì mặc trái, còn nói đau ở chỗ kia! Tội nghiệp con bé, mới có mười tuổi…” Mẹ tôi lắc đầu ngán ngẩm.
Cậu cũng bất bình: “Cái loại này chỉ có bắn bỏ!”
Ba quay sang chị tôi, nói: “Đấy, tao bảo mày ở nhà cũng là vì lí do ấy, đi lung tung coi chừng có ngày!”
“Chuyện đó con biết, con không phải đứa ngu.” Chị tôi có vẻ hơi tức giận khi mẹ nhắc đến chuyện ông Tám.
“Gớm, mày ra ngoài đường, nó đấm một phát thì mày nằm xuống đấy chứ ở đó mà cứ tưởng…” Mẹ tôi lườm chị.
Những lời mẹ nói hôm ấy tôi chưa hiểu. Hiếp dâm là gì? Ông Tám đã làm gì con bé Thư ở cuối xóm để rồi đi tù như thế?
“Mà kiện lúc nào?” Ba hỏi.
“Sáng nay xong, cả xóm đang học chuyện ầm ĩ trên kia kìa!”
Chị tôi hiếm khi mở miệng chủ động hỏi mẹ tôi: “Người ta vẫn cho đút lót hả mẹ?”
“Lại không?” Mẹ tôi trợn ngược mắt, “Nhà ổng giàu thế kia, tiền đếm từng bì từng bao, chứ không phải đếm từng tờ như nhà mình đâu!”
“Cái loại ấy thì chết sớm!” Cậu tôi lắc đầu nói nhẹ bẫng, “Mà thôi, mấy chuyện đó cứ để thiên hạ bàn tán, đừng có đem về nhà kể rồi con cháu nó lại nghe, nó tò mò…”
Mẹ tôi “xùy” một cái, rồi quay sang tôi nhắc nhở: “Cả con nữa, đi chơi phải đến nơi đông người, không chỉ con gái mới hay bị bắt cóc bán nội tạng đâu, con trai cũng thế. Đi học về mà thấy người lạ muốn chở con, tuyệt đối không được nghe lời rõ chưa?”
“Cái này con có học trên lớp rồi, mẹ nói thừa.” Tôi tỏ ra hiểu biết nói.
Mẹ tôi cười hì hì và xoa đầu tôi, khen tôi là cục cưng của mẹ rất giỏi.
Tối hôm ấy cậu ăn luôn ở nhà tôi và uống thêm chặp nữa. Cậu uống xong thì không tắm rửa gì, cậu nằm say tí bỉ và cũng không thể về nhà được nữa. Vì vậy, cậu ngủ ở đây chung giường với tôi cùng chị tôi. Chị tôi tỏ ra khó chịu nhưng cũng chẳng biết làm sao được, nếu không ngủ ở giường thì chị sẽ ngủ ở đâu?
Cậu nằm bên thềm cửa và ba tôi cũng quá say để làm công việc khiêng cậu tôi lên giường. Cậu nằm đó ngủ khò khò khiến tôi nhớ đến chú Thanh – gã điên, thường lang thang xung quanh xóm và bạ đâu ngủ đó. Cậu nghe tiếng tôi gọi thức dậy thì khó chịu lắm, cậu trở người nằm lăn lóc trên nền nhà mát lạnh. Đột nhiên tôi nhận ra có một chuyện lạ, tôi thấy bên dưới chỗ cậu nằm có một dòng nước chảy ra.
Không cần nói cũng biết là cậu đái dầm.
Trời ạ, cậu tôi uống say rồi còn đái dầm. Tôi tất tả chạy xuống gọi mẹ đang hì hục rửa dọn dưới bếp, bảo mẹ lên khiêng cậu Hiệp về nhà mà ngủ. Tôi cũng không muốn cậu ngủ trên giường của chị em tôi nữa.
Mẹ tôi chép miệng một cái rồi chạy lên đánh thức cậu, đánh thức không được mẹ phải dùng gáo nước lạnh tạt vào mặt cậu thì mới chịu tỉnh. Cậu thấy mình đái dầm thì cũng xấu hổ lắm, nhưng lúc này cậu không mang theo đồ để thay. Tôi đành phải vâng lời mẹ chạy vào lục trong tủ quần áo, lấy chiếc quần soóc của ba tôi đưa cậu mặc tạm. Nhưng cho dù cậu tắm rửa sạch sẽ, cậu vẫn không đủ tỉnh táo để lái xe về nhà, với lại, lần trước cũng mượn xe ba về, ngay trong đêm ấy cậu cho chiếc xe máy SYM vào hiệu cầm đồ để lấy tiền đánh bạc.
Hôm nay cậu chuộc được xe và mới trả về, thế nên mẹ không cho cậu về nữa, mẹ bảo cậu ngủ ở đây với hai chị em tôi và sáng mai mẹ đưa cậu về.
“Đáng ghét! Uống làm đếch gì cho lắm rồi ngủ ở đây! Sao không chịu cút về nhà mà ngủ?” Chị tôi đứng lầm bầm, tôi ở gần dó nên vẫn nghe được.
Tôi kinh ngạc nhìn chị, chị ghét cậu tôi đến vậy ư?
“Chị ghét cậu à?” Tôi hỏi nhỏ.
“Cứ con trai là tao ghét!”
“Chị ghét cả ba à?”
“Điên! Ba tao là thánh rồi, không phải người thường nên đừng có so sánh!” Chị tôi vả vào miệng tôi một cái nhẹ.
Tôi xoa xoa miệng: “Thế em cũng là con trai, chị ghét em à?”
Bỗng nhiên tôi thấy hơi buồn, mặc dù tôi biết rõ chị chẳng thích tôi, nhưng nếu chị cứ nói toẹt ra như vậy, khiến tôi cảm thấy ái ngại và sẽ chẳng có chuyện gì đau đớn bằng chuyện bị người nhà hắt hủi.
“Mày khóc à thằng điên?” Chị tôi trừng mắt nhìn tôi, “Vả nhẹ có tí cũng khóc! Mày không phải con trai, mày là thằng bê đê!”
Mũi tôi hơi cay, tôi có thể tưởng tượng ra đôi mắt tôi đang chực chờ rơi nước mắt. Thật ra tôi không muốn khóc, nhưng tôi thích cố tình “rặn” ra mấy giọt để chị tôi mủi lòng. Chị thế mà cũng hơi ngại khi thấy nước mắt của tôi chực rơi mỗi khi có mẹ ở nhà. Nếu không có mẹ ở nhà, chị đã tát tôi mấy tát để tôi chừa cái tật mau nước mắt.