Chờ Ngày Hoa Sen Nở Rộ - Chương 2
Tuyết Liên lờ mờ tỉnh dậy trong sự đờ đẫn vô tri. Cả cơ thể nàng đau nhức giống như có một cái bánh xe đang tàn nhẫn chèn qua chèn lại khắp người. Từng tấc da tấc thịt đều đang kêu gào lên, nói cho nàng biết rằng chúng đau đớn ra sao, chúng khổ sở đến nhường nào.
“Nước… nước…”
Tuyết Liên vô thức lên tiếng bằng cái cổ họng bỏng rát. Nàng cố gắng mở mắt, nhưng lại quên mất rằng đôi mắt của mình chỉ còn có thể nhìn thấy một màu đen mờ mịt.
“Nước này.”
Một giọng nói từ bên cạnh khẽ khàng vang lên. Sau đó Tuyết Liên cảm nhận được có dòng nước man mát đang chảy xuôi xuống cổ họng.
Nàng tham lam há to miệng, uống lấy uống để những giọt nước ít ỏi đó.
Đến khi giọt cuối cùng đã chẳng còn chảy xuống nữa, nàng mới tiếc nuối đóng miệng lại, để rồi tiếp tục co ro cơ thể như một con mèo tội nghiệp.
Tuyết Liên không dám bắt chuyện với người tốt bụng vừa cho nàng những giọt nước ít ỏi kia. Nàng sợ lắm, sợ rằng lại tiếp tục bị lừa thêm lần nữa, mặc dù giờ đây nàng hoàn toàn là một cục xương xẩu chẳng có chút giá trị lợi dụng nào.
Người ấy thấy nàng cứ co ro ngồi trong một góc như vậy, bèn lên tiếng bắt chuyện:
”Cô nương cũng bị bắt đến đây phải không?”
Dứt câu, người ấy dường như cảm thấy hơi buồn cười vì câu hỏi này của mình.
Tuyết Liên lúc này đã dạn dĩ hơn một chút, nàng “ừ” nhẹ một tiếng, coi như là câu trả lời.
Bỗng dưng Tuyết Liên cảm thấy câu hỏi vừa rồi của người kia có chút lạ, bèn hỏi:
“Cô nương nói “cũng”, chẳng lẽ cô nương…?”
Nàng ấy gật đầu, dù biết rằng trong căn phòng tối mịt mù này thì Tuyết Liên chẳng thể nào nhìn thấy được cái gật đầu của mình.
“Ừ, ta bị người khác lừa bán vào đây.”
Nói rồi, nàng ấy quay sang góc Tuyết Liên đang ngồi, dịu giọng hỏi:
“Cô nương tên gì?”
“Tuyết Liên, còn cô nương?”
Nàng ấy hào sảng đáp lại:
“Ta tên Thanh Trúc, là tên của loài cây cứng cỏi nhất trên đời này!”
Tuyết Liên mỉm cười trong bóng tối cô liêu. Quả thực Thanh Trúc cô nương thật gan dạ. Giữa tình cảnh này mà vẫn còn có thể cười nói hào sảng được như vậy, đúng là tên vô cùng hợp với người.
“Chúng ta… đang ở đâu?”
Nghe thấy câu hỏi này của Tuyết Liên, nàng ấy chỉ biết ngửa mặt lên trời, thẫn thờ đáp lại:
“Có trời mới biết.”
Thế nhưng thắc mắc này của hai người chẳng cần phải đợi lâu. Một chốc sau, cửa lều mở toang ra, những tia sáng mạnh cũng theo đó ùa vào, khiến đôi mắt của Thanh Trúc do không kịp thích nghi mà nheo lại.
“Ra ngoài đi.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, một người đàn ông đi vào, đẩy người nàng ấy và Tuyết Liên giống như lùa những con vật thấp kém ra khỏi chuồng.
Cả thân người đau nhức, nhưng Tuyết Liên vẫn nghiến răng nghiến lợi mà đi, bởi nàng biết bản thân càng chống cự, thì sẽ càng phải nhận những đòn roi đau đớn hơn gấp mười lần hiện tại.
Thanh Trúc thấy nàng đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, thi thoảng còn hay tự vấp ngã, liền đưa mắt nhìn, rồi bất ngờ kêu lên:
“Tuyết Liên, mắt của cô nương…”
Tuyết Liên chẳng nói gì, chỉ gật đầu chua chát. Nàng ấy thương cảm, bèn đưa tay đỡ lấy người nàng.
“Ta đỡ cô nương, cứ đi đi.”
Cảm nhận được chút hơi ấm ít ỏi từ người con gái mới quen này, Tuyết Liên dường như muốn oà lên khóc. Nhưng nàng còn đủ kiềm chế để biết rằng đây không phải là lúc để nàng tỏ ra yếu ớt, nhu nhược.
Nàng sợ rằng một khi nàng khóc, Thanh Trúc bên cạnh cũng phải chịu những đòn roi đáng lẽ ra sẽ giáng lên người nàng. Nàng không muốn liên lụy đến một người tốt bụng như cô nương ấy, không bao giờ.
Thanh Trúc lẳng lặng dìu nàng đi, đằng sau là sự giám sát của tên nam nhân vừa nãy. Cả hai cứ lầm lũi bước, chẳng nói với nhau câu nào. Đến khi đi đến một túp lều rộng lớn, dù chỉ đứng ở bên ngoài lều nhưng cả hai người cũng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc toả ra, thì tên nam nhân giám sát đằng sau mới yêu cầu hai người dừng lại.
Hắn đi lên trước mặt hai người, ra lệnh:
“Ngươi, đi đến túp lều phía trước, còn ngươi thì đi theo ta.”
Hắn ta dứt thật lực tay Tuyết Liên ra khỏi người Thanh Trúc rồi kéo đi xềnh xệch.
Đến lúc này thì Tuyết Liên đã chẳng còn giữ nổi bình tĩnh, nàng giãy giụa không ngừng trong cánh tay cứng như gọng kìm sắt thép của hắn, kêu lên:
“Quân gia, tha mạng cho tiểu nữ!”
Hắn bực bội nói:
“Không ai giết ngươi đâu mà phải sợ!”
Nói rồi, hắn chẳng thương tiếc gì mà ném thẳng người nàng vào bên trong túp lều.
Tuyết Liên ngã dúi dụi xuống đất. Ngay lúc đó, những tiếng nói đê tiện cũng vừa vặn lọt vào đôi tai nàng.
“Gì đây, kẻ nào ném bộ xương khô này vào đây thế này?”
“Hình như là quân kỹ vừa mua hôm qua hay sao đó, nghe nói hình như cô nàng bán thân chỉ với mười văn tiền thôi.”
“Mười văn tiền á!”
Một tên nghe thấy ba chữ “mười văn tiền”, tức khắc cười sặc sụa.
“Chưa bao giờ ta thấy tiền chơi gái lại rẻ như vậy đấy! Chà, giá mà cô nương nào cũng để giá mười văn tiền thì có khi mỹ nhân khắp thiên hạ này đều có dấu tay của lão tử mất!”
Nói rồi, y bước đến chỗ Tuyết Liên, dùng bàn tay thô ráp to lớn nắm lấy cằm nàng, nâng lên.
“Ồ, cũng đâu có tệ lắm đâu.”
Cằm Tuyết Liên vì bị y nắm chặt nên đau đớn vô cùng, nhưng nàng chỉ biết cắn chặt răng chịu đựng.
“Hình như bị mù à?”
“Ừ, có khi vì bị mù nên mới có giá bèo bọt như thế đó.”
“Thôi, mù hay không thì cũng như thế, đủ để lão tử thỏa mãn là được. Các ngươi mau nhanh lên, chỉ có nửa canh giờ thôi đấy.”
Bàn tay đang nắm lấy cằm nàng bỗng nhiên chuyển xuống phía ngực, Tuyết Liên sợ hãi kêu thét lên, hoảng hốt lê bước chân bò ra đằng sau, nhưng đầu lại va phải chân chiếc bàn gần đó, khiến cho rượu trên bàn đổ hết xuống người nàng.
Đám quân binh kia lại được một dịp cười sặc sụa, còn Tuyết Liên chỉ biết ôm lấy vầng trán đang sưng tấy lên mà thút thít khóc.
Nàng muốn về nhà, nàng không muốn ở cái nơi này thêm một giờ một khắc nào nữa. Tiểu Mai còn đang đợi nàng ở nhà kia mà. Nàng đã đi bao lâu rồi, một ngày, hay hai ngày? Chẳng biết con bé đã mong ngóng nàng mang về những chiếc bánh, những viên kẹo đường đỏ đến mức nào nữa.
Nhưng mà Tiểu Mai ơi, tỷ không nhìn thấy đường, làm sao tỷ có thể về được với muội đây? Ngay cả việc thoát ra khỏi túp lều hôi hám ẩm mốc mùi rượu này, tỷ còn không làm được, vậy thì làm sao tỷ có thể lặn lội qua con đường xa xôi hôm qua chỉ với một thân một mình?
Nghĩ rồi nàng bật khóc nức nở. Nỗi tủi thân cứ trào dâng trong lòng như thuỷ triều mùa Hạ. Nàng tự hỏi bản thân đã phạm phải sai lầm gì, đã đắc tội với ai để giờ đây phải chịu những sự tra tấn giày vò trong nhục nhã thế này?
Những tên nam nhân kia sau khi đã cười chán chê thì liền chồm tới. Bọn chúng giữ chặt hai tay hai chân Tuyết Liên lại rồi ép nàng nằm ngửa lên trên bàn rượu.
Bộ quần áo bằng vải thô được nàng tự tay chắp đi vá lại không biết bao nhiêu lần qua từng mùa Đông giá rét đã bị những đôi bàn tay cầm thú kia xé rách ra thành từng mảnh.
Nàng chỉ biết gào thét trong sự tuyệt vọng, trong nỗi bất lực đang dần bủa vây sau từng giây từng khắc bị cưỡng bức.
Từng tấc da thớ thịt đều bị lộ ra. Đám quân binh đó thích chí nhìn ngắm, bình phẩm từng ngóc ngách trên cơ thể gầy guộc của nàng.
Tủi nhục, phẫn uất, Tuyết Liên đã chẳng còn đếm được từ hôm qua tới bây giờ, nàng đã chảy xuống bao nhiêu giọt nước mắt. Nàng chỉ biết rằng giờ đây tất cả những gì nàng gìn giữ, tất cả những gì nàng trân trọng nhất đều bị lấy đi bởi đám người này, một cách tàn bạo và vô nhân tính nhất.
Máu từ thân dưới nàng chảy xuống, kéo theo cơn đau đớn giống như muốn xé rách nàng ra thành hai mảnh.
Nàng gào thét van xin đến khàn cả giọng nói, giãy giụa đến mức chân tay dần trở nên tê dại, thế nhưng tất cả sự cố gắng níu kéo trong vô vọng đó đều trở thành trò cười mua vui cho đám nam nhân đang bị thú tính chèn ép đại não này.
“Ấy, vẫn còn trinh này.”
“Ngươi tốt phúc nhất đấy nhé, lấy được mười văn tiền của nàng ta rồi!”
“Ha ha, giá bộ ngực này mà to ra một chút thì có khi lại được thành mười lạng bạc ấy chứ!”
Đau đớn, tủi nhục,Tuyết Liên lúc này đã chẳng còn đủ sức để giãy giụa nữa. Nàng cảm thấy nực cười cho bản thân. Đến cả con cá khi lên thớt, nhìn thấy lưỡi dao nhọn hoắt đang chuẩn bị chặt cơ thể mình ra thành từng đoạn, mà nó vẫn còn cố gắng giãy đuôi, giành giật cho mình chút hy vọng sống cuối cùng. Còn nàng thì sao, đến cả chút sức lực nhỏ nhoi đấy cũng chẳng còn. Nàng để mặc bọn chúng làm nhục nàng, để mặc những bàn tay to lớn thô ráp mân mê nắn bóp từng khúc xương sườn lồ lộ trên cơ thể gầy gò.
Có lẽ thứ duy nhất còn lên tiếng phản kháng chính là đôi mắt của nàng. Đôi mắt đã hỏng đó vẫn còn không ngừng tuôn rơi những giọt lệ nóng hổi, nhắc cho nàng biết rằng kể từ giây phút máu nàng chảy xuống, nàng đã chẳng còn đường lui mất rồi. Tất cả giấc mơ đã từng ôm ấp, tất cả vọng tưởng đã từng khát khao, giờ đây lại chẳng khác nào bong bóng bọt nước phía cuối chân trời. Trôi mãi, trôi mãi, trôi theo dòng suối, nương nhờ đám mây, cuối cùng vỡ vụn.
Công tử ơi công tử, từ ngày hôm nay trở về sau, người con gái Tuyết Liên mà chàng từng quen biết đã chẳng còn nữa rồi. Giờ đây nàng ấy chỉ là một kẻ mang trên mình danh phận của một quân kỹ đã từng bán đêm đầu tiên của mình chỉ với mười văn tiền mà thôi, và cũng là đem bán đi tất cả những sự cố gắng, tất cả những sự nhớ thương, tất cả lòng mong ngóng về đoạn tình duyên thuở ấy… chỉ với mấy đồng bạc lẻ.
Tuyết Liên không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng chẳng biết đám quân binh đó đã dùng những kiểu hành hạ nào lên tấm thân nàng. Nàng chỉ biết rằng cơ thể lúc này rã rời, vô lực. Thân dưới giờ đây đã mất đi cảm giác đau, chỉ còn để lại những thứ gì đó nhớp nháp, ghê tởm loang lổ hòa cùng với những giọt máu trinh đã trở nên đen thẫm.
Nàng đột nhiên bật cười. Thì ra mất đi đôi mắt lại khiến nàng không phải nhìn thấy bộ dạng có lẽ là rất đáng ghê tởm của mình lúc này.
Từ bên ngoài có người đi vào trong lều, hắn ta chẳng nói chẳng rằng, hất thẳng một chậu nước vào tấm thân lõa lồ của nàng.
“A!”
Tuyết Liên kêu thét lên vì lạnh. Cả cơ thể theo bản năng liền co rúm hết cả lại. Nước từ đó cũng xộc thẳng vào trong mũi, khiến cho nàng ho sặc sụa rồi nôn ra hết những thứ dịch vàng nhầy nhụa mà đám quân binh vừa nhồi nhét vào trong cổ họng nàng.
“Định nằm ở đây đến bao giờ nữa, còn không mau đi tắm rửa đi!“
Nàng nhận ra giọng nói này là của người đàn ông lúc nãy đi theo giám sát nàng và Thanh Trúc cô nương.
Y càu nhàu nói rồi vứt cho nàng một bộ quần áo.
“Tắm xong thì mặc cái này vào, đừng để bị cảm lạnh, trong quân doanh thuốc thang thiếu thốn lắm đấy.”
Tuyết Liên ôm lấy mảnh vải kia vào người, đưa bàn tay lên lau đi khuôn mặt không biết là ướt đầm do nước mắt hay là do thứ nước y vừa hắt lên người nàng.
“Quân gia… tiểu nữ không biết chỗ tắm ở đâu…”
Y định lên tiếng mắng, bỗng nhìn thấy vẻ mặt đáng thương giống như cánh hoa bị giẫm đạp của Tuyết Liên thì mềm lòng nói:
“Mắt cô không thấy đường, thôi để ta dắt cô đi.”
Tuyết Liên chỉ biết gật đầu dạ ran, sau đó để cho y kéo đi. Nàng bỗng cảm nhận được y không kéo nàng mạnh bạo như lần trước, mà lại có chút gì đó mềm mỏng, dịu dàng.
Song, đó chỉ là thứ cảm giác nhất thời thoáng qua. Đến bên hồ nước gần đó, y bảo nàng bước xuống.
Nàng lo lắng hỏi y:
“Nước… có sâu không?”
Y hơi nhướng mày, sau đó vẫn đáp:
“Sâu.”
Cơ thể Tuyết Liên bắt đầu run rẩy. Y bực mình cầm lấy cổ tay nàng, lòng chẳng biết tại sao mình lại vì nữ nhân này mà quản nhiều chuyện đến thế.
“Không biết bơi chứ gì, cứ xuống đi, ta giữ cô.”
Nghe thấy lời này, Tuyết Liên mới dũng cảm nuốt nước miếng rồi bước xuống hồ.
Nước hồ mát lạnh bao quanh lấy cơ thể, cuốn trôi đi những dấu vết hoan lạc đã từng bám trên cơ thể của Tuyết Liên.
Mặc dù chân nàng không chạm được đến đáy hồ, nhưng nhờ vào người đàn ông kia giữ lấy eo nên cảm giác sợ hãi đã vơi đi quá nửa.
Cả hai người họ cứ ngâm mình như vậy, Tuyết Liên mải miết kỳ cọ cơ thể, còn y thì bâng quơ suy nghĩ về những hành động quá mức thừa thãi này của mình.
Chỉ là… cái khi nhìn thấy vẻ mặt đáng thương và tội nghiệp của Tuyết Liên, y bỗng dưng mủi lòng.
Nàng trong lúc ấy tóc tai bết bát rối bời, mặt mũi bẩn thỉu, cả người thì nhầy nhụa, thế nhưng lúc nàng cất lên giọng nói để nói với y, rụt rè hỏi y như thể sợ rằng chỉ cần lỡ lời một chút là y sẽ đem lại cho nàng những sự khổ đau về xác thịt như những gì đám nam nhân kia đã đối xử với nàng vậy.
Y là người trong quân doanh, hạng quân kỹ nào mà trước giờ y chưa từng gặp qua? Loại phong lưu đa tình cũng có, loại giả vờ ngây thơ lấy lòng người khác cũng có. Thôi thì kể một thôi một hồi cũng chẳng thể kể hết được những chiêu trò kiếm tiền của đám quân kỹ này.
Thế nhưng khi nhìn thấy bộ dáng đó của Tuyết Liên, y mới hiểu ra rằng nàng chỉ đơn thuần là một người con gái đáng thương, một người con gái tội nghiệp không thể làm chủ số mệnh của mình. Khoảnh khắc nàng ngơ ngác hỏi y rằng nơi tắm rửa ở đâu, y cảm giác nàng giống như một đóa sen trắng trôi nổi giữa nền trời xanh nước biếc, cho dù có trải qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu khói bụi dặm trường, nàng vẫn mãi một lòng trong trắng, thuần khiết mà yếu đuối như vậy. Và điều đó khiến y nảy sinh cảm giác muốn chở che cho nàng, muốn giúp nàng ít nhất là đỡ khổ hơn một chút.
Mải mông lung suy nghĩ, y chẳng nghe rõ được tiếng Tuyết Liên đang nói nhẹ bên tai mình:
“Quân gia.”
“Quân gia.”
“Hả?”
Y bừng tỉnh, hỏi nàng:
“Sao?”
“Tiểu nữ tắm xong rồi.”
Y “ừ” nhẹ trong cổ họng, sau đó ôm thật chặt eo Tuyết Liên lại, quờ nước đem nàng lên trên bờ.
Nhìn Tuyết Liên vụng về với bộ đồ quân kỹ trên tay, y thở dài cầm lấy rồi chỉnh lại cho đúng. Chỉnh xong, y đưa lại cho nàng:
“Mặc vào đi, lát nữa trong lều cô sẽ được phát một chiếc chăn, nhớ hỏi bên phụ trách quân nhu rồi tự đem vào phòng mình.”
Nàng gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Cảm tạ quân gia.”
Trong lúc chờ nàng mặc quần áo, y quay hướng nhìn sang bên khác, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Quân kỹ cũng phải có nguyên tắc của quân kỹ. Thứ nhất, cô không được cho đám lính tự tiện động vào người mình nếu như chưa có sự cho phép của cấp trên. Việc này là để tránh binh lính ham mê sắc dục dẫn đến nhiễu loạn lòng quân. Thứ hai, cấp trên yêu cầu cô hầu hạ như thế nào, thì bắt buộc phải hầu hạ thế ấy, cho dù đó là những lần hầu hạ đau đớn nhất, khổ sở nhất. Bởi ở trên triều đình thì Thiên tử là biểu tượng của quyền lực. Còn ở trong quân doanh, người cầm quân mới chính là kẻ đáng sợ nhất.”
Tuyết Liên nghe xong chẳng đáp lại. Y không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, nhưng ít nhất y dặn nàng như vậy là để tránh cho nàng phạm phải sai lầm mất mạng, và cũng để trấn an lòng mình rằng y cũng không phải là loại người vô tình quá mức.
Mặc quần áo xong xuôi, y lại nắm lấy cổ tay nàng rồi kéo đi. Lần này, nàng không yên lặng nữa mà hỏi:
“Thưa quân gia, Thanh Trúc cô nương thế nào rồi ạ?”
Vừa dứt câu, Tuyết Liên cảm thấy bàn tay y đột nhiên run rẩy. Nàng chợt có dự cảm chẳng lành, hỏi lại:
“Quân gia, Thanh Trúc cô nương thế nào rồi ạ?”
Một hồi lâu sau y mới thở dài nói:
“Nàng ta không chịu hầu hạ, dám cắn đứt tai một vị đại nhân nên bị trói lại rồi đánh đập. Giờ này chẳng biết còn xác hay không nữa kìa.”
Bây giờ thì đến lượt đôi tay Tuyết Liên run rẩy, nàng đột nhiên khuỵu xuống, khiến cho y cũng suýt nữa ngã theo.
“Cô làm cái gì…”
Đang định lên tiếng chửi mắng, chợt y nhìn thấy Tuyết Liên quỳ phục dưới chân mình, giọng nàng khẩn thiết van xin:
“Cầu xin quân gia hãy cứu lấy Thanh Trúc cô nương, cầu xin quân gia!”
Y chần chừ chẳng nói, đầu hết nhìn bên nọ rồi lại đến bên kia, dường như trong tâm trí đang đấu tranh vô cùng hỗn loạn.
“Không cứu được đâu… Bọn chúng quấn cả người nàng ta vào một cái bao rồi dùng gậy đánh lên đó. Đến cả mấy tên đàn ông khỏe mạnh bị hành hạ như vậy cũng đủ chết rồi, nói gì đến thân thể mềm yếu của nữ nhi. Mà cho dù có cứu được… thì cũng chỉ là phế nhân.”
Tuyết Liên cắn chặt răng lại với nhau. Nàng chộp lấy tay y, nghẹn ngào nói:
“Tiểu nữ cầu xin ngài, cho dù có là phế nhân, tiểu nữ vẫn muốn cứu nàng ấy!”
Y thở dài chán nản, cuối cùng cánh tay buông thõng xuống, đáp lại:
“Được rồi, được rồi, cứu thì cứu. Mau đứng lên đi.”
Lần này thì đến lượt Tuyết Liên chủ động cầm cổ tay y, mặc dù nàng không biết đường, nhưng vẫn hăng hái chạy phía trước.
“Chạy từ từ thôi, sai hướng rồi kìa!”
“Mắt đã không thấy gì rồi mà còn đòi dẫn đường, lùi xuống!”
“Này, cẩn thận tảng đá trước mặt kìa! Đấy, đã nói rồi mà không nghe!”
Y vừa lên tiếng mắng mỏ, lại vừa cảm thấy tội nghiệp thay cho tiểu cô nương đáng thương này.
Nàng ấy rõ ràng biết rằng bản thân mình còn lo chưa xong, vậy mà vẫn còn quan tâm cho một người mà nàng ấy mới quen biết được có vài phút ngắn ngủi. Thật chẳng biết là do nàng quá ngốc nghếch thích lo chuyện bao đồng, hay là vì bản tính chất phác thiện lương đây?
Cả hai người cuối cùng cũng về lại được túp lều vừa nãy trong doanh trại. Y để nàng đứng một góc chỗ gốc cây sồi, nơi có bóng râm nhiều nhất, còn bản thân thì nhanh chóng chạy lại chỗ Thanh Trúc từng bị hành hạ.
Tuyết Liên lúc này đứng dưới gốc cây sồi mát mẻ, ấy thế mà trong lòng lại nóng như lửa đốt. Qua nửa tuần trà vẫn chẳng thấy người đâu, lại qua thêm một nén hương, cũng chẳng thấy có dấu hiệu gì là y sẽ trở về.
Nàng thực sự muốn đi tìm người lắm, nhưng khổ nỗi biết đi đâu bây giờ đây?
Đúng vào lúc nàng đang bị sự sốt ruột đốt cháy cả tim gan thì y đã quay lại.
Thân hình cao lớn của y hồng hộc thở lấy hơi, trên tay còn bồng thêm một người con gái cả người máu me đầm đìa.
“Nắm lấy tay áo ta!”
Y chỉ thốt lên như vậy, nàng liền nhanh chóng làm theo, đôi chân chạy như bay đằng sau y.
“Quân gia, Thanh Trúc cô nương sao rồi?”
Y nhìn xuống cơ thể đang thoi thóp chút hơi tàn trong tay, mím môi đáp lại:
“Mất nhiều máu quá, sợ rằng không qua nổi được hôm nay.”
Trái tim Tuyết Liên như chết lặng. Nàng bấu chặt lấy tay áo y, cố không để bản thân trở nên run rẩy.
Tất cả cảm xúc của Tuyết Liên lúc này, y đều hiểu rõ, và chẳng biết lấy sự chắc chắn ở đâu, y bỗng dưng lên tiếng trấn an:
“Không sao đâu, trong quân doanh ta có đại phu giỏi lắm, ngài ấy nhất định sẽ cứu được nàng ta.”
Tuyết Liên gật đầu. Nàng tin y, bất kể có là lời nói hoang đường nhất trên đời này thì nàng vẫn tin y. Bởi có được sự tin tưởng để bấu víu vào thật tốt biết bao, ít nhất nàng cũng không còn cảm giác cô độc lạnh lẽo.
Đến được căn lều tối tăm vừa nãy của hai người, y đặt Thanh Trúc nằm xuống, đưa cho Tuyết Liên chiếc khăn tay rồi nói:
“Bây giờ ta sẽ đi mời đại phu, còn cô lau máu cho nàng ta để lát nữa đại phu đến tiện xem xét vết thương hơn.”
Nàng gật đầu mau mắn, sau đó cầm lấy chiếc khăn tay, cẩn thận chấm nhẹ lên trên cơ thể của Thanh Trúc.
“Thanh Trúc cô nương, cô nương nhất định phải sống sót.”