Cúi mình hôn em - Ngoại truyện 5: Ngày gió nổi
-Ngoại truyện 5: Ngày gió nổi-
– Hôm nay có vẻ là một ngày có gió đấy nhỉ.
Chàng trai giữ chặt chiếc nón trên đầu, ngăn gió thổi bay. Con đường đất trước mặt anh men theo một ao nước rồi dẫn đến cuối làng, hai bên là dải cỏ xanh um. Chàng trai đã hỏi đường cặn kẽ, bởi vậy anh tiếp tục đi cho đến khi gặp một mái nhà lợp cỏ tranh có cây táo chua trồng trước cửa. Nhìn bờ rào thấp bao lấy mảnh vườn trồng đầy những loại cây thuốc thông dụng, anh biết mình đã đến đúng nơi.
Ngước nhìn căn nhà tuy nhỏ nhưng cũng đủ ba gian, có hiên rộng rãi, cột gỗ chắc chắn, anh hơi mỉm cười. Không thấy chủ nhân ở nhà chính dù cửa đang mở, anh vòng ra phía sân sau, ở đó một người trạc tuổi anh đang hái ngải cứu cho vào rổ. Nghe tiếng động, người đó quay đầu nhìn lại. Anh bỏ nón xuống nhưng không vội cất tiếng chào. Chủ nhà cũng không định giấu vẻ ngạc nhiên khi thấy anh, qua một phút thì cất tiếng:
– Đã lâu không gặp, huynh trưởng.
– Đã lâu không gặp, Kan.
Philias đáp lời.
———-
Kan rót chén trà mời Philias, hai người ngồi ở cái chõng tre trước hiên nhà với bộ đồ trà đơn sơ đặt giữa. Kan nói:
– Trà không ngon như ở nhà, anh uống tạm vậy.
Philias cười:
– Chú vẫn sống tốt nhỉ. Nhóc kia đâu?
– Hôm nay người ta tát đầm nước trước làng, em ấy ra đó chơi rồi.
– Không rúc trong phòng nữa à? Dám ra ngoài một mình cơ đấy?
Philias nhướng một bên mày, Kan phớt lờ vẻ châm chọc của anh, trả lời như một câu hỏi bình thường:
– Cũng hai năm rồi, em ấy đã dạn dĩ hơn trước.
– Chà…
Philias hớp một ngụm trà rồi im lặng, Kan cũng lẳng lặng đưa mắt nhìn ra phía đầu làng, không tỏ ra khó chịu. Lúc vừa thấy Philias, hắn đã hơi lo lắng vì nghĩ ở nhà có việc không lành, có thế huynh trưởng của hắn mới phải cất công tìm đến tận đây. Nhưng bây giờ, vẻ ung dung nhàn nhã của anh cho thấy nhà cửa, phụ mẫu vẫn yên bình cả, hắn đoán anh tìm được chút thời gian nên tới “nhòm ngó” cuộc sống của đôi chồng trẻ, cũng là quan tâm thay cha mẹ. Bởi thế Kan cũng không hơi đâu để ý mấy lời đâm chọc vô thưởng vô phạt của anh. Một lúc sau, Philias lại hỏi tiếp:
– Hai đứa sống với nhau chắc cũng nhàn nhỉ? Nhóc kia chẳng cãi chú bao giờ, đúng không?
Kan gật đầu, nhưng đó là để trả lời cho câu hỏi sau. Riel bao giờ cũng ngoan ngoãn với hắn, hắn nói đi đằng Đông thì cậu không dám đi đằng Tây. Dường như nỗi sợ sệt làm phật lòng người khác đã bám rễ sâu trong lòng Riel, thời gian trôi qua mà vẫn chưa phai đi như dấu vết xiềng xích trên người cậu. Cho dù hắn luôn ra sức yêu chiều, không bao giờ bắt ép cậu một điều gì, nhưng cậu luôn cố gắng không làm trái ý, chỉ nói ra những gì mình nghĩ khi hắn hỏi. Giống như hôm nay, Riel đứng trước hiên ngóng theo đám trẻ bưng rổ rá chạy về phía đầm nước đầu làng, mãi cho đến khi Kan để ý và bảo cậu đi đi, Riel mới hớn hở rời nhà. Tính ra chỉ những khi mơn trớn xác thịt khiến lý trí lui xuống, lại thêm bị Kan cố tình đẩy sức chịu đựng đến cực hạn, cậu mới dám đòi hỏi đôi chút. Nhưng đó cũng chỉ là những lời van vỉ nỉ non, những cái ôm riết và cử động cọ xát hòng khiến hắn rủ lòng thương, giả như Kan không chiều theo, Riel cũng chỉ biết cắn răng chấp nhận.
Kan không thấy “nhàn” chút nào, hắn chỉ thấy xót lòng hơn thôi.
– Thế cũng được, yếu ớt như thế mà.
– Riel mạnh mẽ lắm.
Kan phản bác nhưng Philias chỉ phì cười, hắn định nói thêm, lại chợt nhận ra mình chẳng có gì làm bằng chứng nên đành lảng sang hỏi thăm chuyện ở nhà.
Kan nhấc ấm định rót thêm trà thì nghe có tiếng bước chân chạy về phía này, hắn trông ra ngoài cổng, vừa đúng lúc Riel rẽ vào. Cậu vừa chạy vừa ôm một cái rổ tre, tay áo cuộn lên tận cùi chỏ, ống quần xăn đến nửa bắp chân, mặt mày hớn hở cười toe toét. Philias khẽ ồ một tiếng, Riel hơi giật mình vì thấy có khách, cậu khựng lại trên đà chạy, thế là trượt chân ngã oạch một cái rõ đau. Cái rổ văng khỏi tay cậu, con cá trê to tướng từ trong rổ tung thành một đường cầu vồng trước khi đáp xuống mặt đất, giãy đành đạch.
Mặt Kan biến sắc. Một chân dẫm lên nền nhà, hắn nhớm người định đứng dậy, nhưng đến phút chót nghĩ thế nào lại thôi, không làm gì thêm nữa. Riel nằm trên đất cũng phải một lúc rồi mới nhấc mình ngồi lên, cậu nhặt lại rổ, bắt lại cá, phủi bớt bụi đất bám trên quần áo tay chân. Khi đã cảm thấy mình trông không quá chật vật, cậu từ từ đi vào nhà. Suốt thời gian đó, Kan phải cố ngăn mình nhấp nhổm trên cái chõng tre, nhưng vẻ sốt ruột thì không giấu đi đâu được. Khi Riel đến gần hơn, phát hiện cậu hơi tập tễnh, Kan vẫn cố dằn lòng, chỉ đưa tay ra ý đón chứ không đứng dậy xem xét kỹ càng.
– Em không sao chứ? – Hắn hỏi, vuốt vuốt lưng cậu như an ủi. – Chào huynh trưởng đi rồi ra sau nhà rửa ráy nhé, tí nữa anh xem xây xát ở đâu thì bôi thuốc cho.
– Chào… chào đại thiếu gia, đã lâu không gặp ngài.
Philias chỉ gật nhẹ đầu đáp lại, chờ Riel bưng rổ cá vào gian bếp rồi anh mới cười cười:
– Chú diễn trò gì thế? Không phải chú cưng nó đến mức ôm cũng không dám ôm mạnh à? Anh còn tưởng chú lao ra ngay chứ.
– Riel có thể tự đứng lên được. – Kan xỏ dép, đứng dậy. – Anh ngồi chơi, em xuống xem em ấy một tí.
Kan đi rồi, Philias lén bĩu môi, biết rằng tí nữa sẽ chẳng ai trong hai đứa này nhớ đến mình.
Riel thả con cá trê vào chậu sành đựng nước. Dân làng tát ao bắt được nhiều cá, cậu đứng xem mà cũng được chia một con to nên mừng lắm, bởi thế cậu đã chạy một mạch về định bụng khoe Kan và làm món gì đó ngon miệng cho hắn. Thế nhưng ban nãy đặt nó lên thớt cậu mới phát hiện đây là cá cái, cái bụng phình phình thế này hẳn là đang mang trứng rồi, cậu không nỡ giết, bèn thả vào chậu cho bơi.
Vết xước trên đầu gối Riel hơi ran rát, cậu múc nước trong lu dội lên rửa sạch, rồi ngồi thừ ra nhìn con cá. Lúc nãy chạy đến cổng cậu đã nhận ra Kan đang ngồi với ai, vừa cuống vừa sợ nên mới trượt chân ngã lăn ra. Hắn lại không đỡ cậu dậy. Mọi khi chỉ cần một cái dằm đâm vào tay cậu, hắn cũng xuýt xoa lo lắng, vậy mà hôm nay cậu ngã đau, hắn lại không đỡ cậu. Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu sống với Kan, Riel thấy rõ mình hơi hụt hẫng.
Sao thế nhỉ? Riel ngẫm nghĩ. Anh ấy không đỡ mình dậy, anh ấy không vui vì nhà có khách mà mình không cẩn thận ư? Hay đại thiếu gia thuyết phục được anh ấy quay về nên anh ấy không muốn gần gũi mình nữa? Cậu co mình lại. Thôi, chỉ là anh ấy không đỡ mình thôi, mình có phải trẻ lên ba đâu, anh ấy chiều hư mình mất rồi. Nhưng mình buồn quá…
Riel dằn nỗi buồn xuống, thở dài đứng dậy, định vào bếp vo gạo thổi cơm, ai ngờ vừa quay người thì cậu đã chạm mặt Kan.
– Em muốn nuôi cá à?
Không biết Kan đã đứng sau cậu từ lúc nào, giờ mới lên tiếng hỏi. Riel lắc đầu, nhỏ giọng đáp:
– Tí em thả ra ao, để em xem bữa trưa nấu món gì.
Cậu lách người đi ngang qua Kan vào gian bếp. Bỗng dưng cậu cảm thấy mình không muốn nói chuyện với hắn lắm, cứ nhìn thấy hắn là nỗi buồn lại dâng lên. Cậu cúi mặt, nhưng Kan đã nghe ra vẻ rầu rĩ trong giọng nói, bèn vội vàng giữ tay cậu lại.
– Em sao thế? Lúc nãy ngã em đau ở đâu à?
Riel lại lắc đầu nhưng vẫn không ngẩng mặt lên. Không nhắc đến chuyện ngã thì thôi, nhắc đến cậu lại càng tủi thân hơn. Cậu cũng thấy mình thật là vô lý, chuyện chẳng có gì cả, hẳn lúc đó có khách nên Kan không tiện đỡ cậu thôi, nhưng cậu không thể nào nguôi cơn buồn này được. Kan chờ nghe Riel trả lời nhưng đáp lại hắn chỉ là một khoảng im lặng, hắn càng thêm chắc mẩm cậu ngã đau nhưng định giấu. Chẳng biết làm gì khác, hắn đành kéo cậu ôm vào lòng, đổi giọng dỗ dành:
– Nói anh nghe nào, em đau ở đâu?
Riel vẫn lắc đầu, cậu mở miệng định nói một lời cho qua chuyện thì phát hiện cổ họng mình hơi nghèn nghẹn, má mình hơi ươn ướt, cậu khóc mất rồi. Kan nhận ra ngay, luống cuống hỏi:
– Đau đến khóc luôn à? Ngã nặng như vậy sao?
– Không… – Riel thút thít, không nhịn được mà nói luôn. – Không đau… Tại… tại anh không đỡ em…
Bấy giờ Kan mới rõ lý do, hóa ra là vì hắn không ra đỡ lúc cậu ngã ban nãy. Sau những gì đã trải qua, cảm xúc của Riel đôi lúc sẽ không ổn định, cậu dễ xúc động và hay lo sợ, chỉ có điều cậu chưa bao giờ tránh mặt Kan như lần này.
– Thế ra em giận rồi à?
Không hiểu sao Riel khóc mà hắn lại thấy vui mừng. Hắn kiên nhẫn ngâm Riel trong tình yêu của mình, kết quả qua hai năm cậu đã biết tỏ thái độ vì bản thân mình rồi. Riel còn mải lau nước mắt nên không thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, cậu thanh minh:
– Em không giận… Nào có… Em chỉ buồn thôi… hức…
Càng nói lại càng khóc, càng lau hai mắt lại càng nhòe đi. Kan gỡ hai bàn tay đang che khuôn mặt của cậu ra, nhẹ nhàng giải thích:
– Anh xin lỗi. – Hắn hôn lên trán cậu. – Philias coi thường em nên anh mới cho anh ta thấy em không cần anh bao bọc, chứ anh muốn đỡ em lắm mà.
Nghe thế, Riel gần như nín ngay tức khắc. Cậu tròn mắt nhìn Kan, tảng đá đè nặng trong lòng cậu như được nhấc lên, biến đi đâu mất tích. Hai năm qua cậu cũng chẳng cao hơn được là bao, cho nên Kan bế bổng cậu lên dễ dàng, hắn dụi nhẹ vào ngực cậu và trêu:
– Cậu chồng nhỏ của tôi hôm nay biết dỗi rồi đây.
– Không… không dỗi mà…
– Không dỗi mà không thèm nhìn mặt anh. Được rồi, tại anh hết, anh xin lỗi em, xin lỗi em.
Một câu xin lỗi là một cái hôn lên cổ, lên cằm. Riel buồn cũng được, giận cũng được, dỗi càng tốt, Kan muốn nhân cơ hội này nói cho cậu biết cậu không cần phải giấu đi cảm xúc thật sự, không cần phải nín nhịn những tủi thân, ấm ức. Cuối cùng, Riel không để Kan nói thêm nữa, cậu ngăn hắn bằng một nụ hôn môi.
Đến khi cả hai nhớ đến vị khách quý còn đang ngồi chờ ở hiên nhà thì Philias đã đi rồi, chỉ để lại một cái hũ sứ men trơn màu xanh đậm được đậy kín. Riel nhìn chiếc hũ, bỗng dưng tim cậu đập thình thịch. Kan đặt nó vào tay cậu, nói:
– Anh có viết thư nhờ huynh trưởng tìm anh của em về. Tùy em muốn chôn hay muốn rải xuống sông, cứ nói với anh là được.
Hắn dìu cậu ngồi xuống chõng, hơi ngạc nhiên vì cậu bình tĩnh hơn hắn tưởng. Kan không biết Riel đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu rồi, thậm chí cậu còn cho rằng cả đời này sẽ không thể nào nhìn thấy chiếc hũ đựng tro cốt người anh trai của mình. Cậu thầm gọi cái tên mà ngày xưa đã từng gọi vô số lần, ấp chiếc hũ vào lòng, vuốt ve trìu mến.
Anh của cậu rốt cuộc đã về với cậu rồi.
– Mình đừng chôn Rika xuống đất. – Riel ngẩng lên nhìn Kan, mỉm cười. – Hãy để anh ấy tự do.
– Em cũng xứng đáng được tự do.
Kan lại hôn lên má Riel, và gió nổi lên như đồng tình với những lời của hắn.
[hết ngoại truyện]