Cúi mình hôn em - Chương 28: "Xin lỗi, Riel."
Chương 28: “Xin lỗi, Riel.”
Lau rửa cho cả hai xong xuôi, Kan đặt hai ngón tay lên cổ tay Riel, lắng nghe tiếng mạch đập bên dưới vết hằn do còng sắt để lại. Ánh trăng rọi vào phòng rơi trên khuôn mặt say ngủ của cậu khiến sắc hồng ban nãy như phai đi, làm lộ vẻ nhợt nhạt. Riel không còn giật mình choàng tỉnh mỗi lần hắn chạm vào cậu như trước nữa, nhưng cậu vẫn mơ màng hé mắt và gọi Kan. Hắn thở dài, quyết định nghỉ ở đây thêm đôi ngày rồi mới tiếp tục lên đường.
Hai ngày sau, Kan đánh xe rời khỏi kinh thành, lần ra đi này không biết ngày nào mới quay trở lại vì hắn muốn tìm một nơi mới cách xa chốn cũ, một nơi không ai biết họ là ai, có thể hẻo lánh nhưng yên bình là được.
Sáng sớm tinh mơ, hắn dỗ Riel nghỉ trong thùng xe dù cậu muốn ngồi cùng với hắn.
– Sáng sớm còn nhiều sương lắm, lát nữa mặt trời lên cao rồi ra ngồi cùng anh.
Trên đường đi Kan rất để ý đến sức khỏe của Riel. Ban đầu cậu nghĩ Kan lo lắng mình không thể chịu nổi chuyến đi dài. Riel thừa nhận mình yếu ớt, di chuyển trên xe cả ngày cũng đủ khiến cậu mệt mỏi, hơi loạng choạng khi đến chỗ nghỉ chân, vì thế nếu đã tìm được quán trọ thì Kan chẳng bao giờ đi ngay vào sáng hôm mà luôn nghỉ lại thêm một ngày nữa, nhưng hắn còn để ý nhiều hơn thế nữa. Hắn không cho cậu tắm nước lạnh dù đã là mùa hè, không để cậu dậy quá sớm, thức quá khuya, không để cậu ra nắng, phơi gió. Xe của họ khá rộng rãi, không bố trí ghế mà thay bằng một ngăn kéo đựng đồ đạc ở cuối xe có thể ngồi lên, Kan lót thêm đệm mỏng trên một nửa sàn và sắp sẵn chăn gối cho cậu ngả lưng, chu đáo đến từng chút một.
Nghe Kan nói vậy Riel cũng không nài nỉ đòi ra ngoài nữa. Xe dần lăn bánh, cậu lại nằm xuống nệm. Chợt trong góc thùng xe có một vật lạ khiến cậu chú ý. Vật ấy là một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ mun đen bóng, to hơn hai bàn tay cậu một chút. Riel chưa từng thấy nó trong hành lý của họ bao giờ. Ai đã đặt nó ở đây? Vào lúc nào? Hộp không khóa, tuy hơi sợ nhưng tò mò vẫn chiếm phần nhiều, cậu bèn hé nó ra một khe hẹp rồi đóng lại ngay, không thấy điều gì bất thường thì hé thêm một chút nữa. Hé ra đóng lại mấy lần, cuối cùng cậu cũng mở hẳn nắp hộp.
Bên trong đựng nữ trang bằng vàng, bạc, vài thứ còn nạm đá quý. Những món hoa tai, vòng tay, vòng cổ, nhẫn được chế tác tinh xảo, quý giá nhưng không đến mức nổi bật, nếu đem bán dần thì vẫn thu được kha khá mà không sợ bị ai chú ý. Riel đặt từng món lên nệm xem xét, nhận ra chúng không phải đồ mới mà đã được dùng qua. Khi đã lấy hết các món ra khỏi hộp, dưới đáy còn có một mảnh giấy gấp làm đôi. Cậu mở ra, trên nền giấy trắng chỉ viết vỏn vẹn hai từ bằng mực đen, nét bút thanh thoát, uyển chuyển. “Tạm biệt”.
Tạm biệt, biệt ly này chỉ là tạm thời.
Tạm biệt, chúc người ra đi bình an, mạnh khỏe.
Mơ hồ đoán được người bí mật đặt chiếc hộp này vào xe là ai, Riel thấy cay cay nơi sống mũi. Cậu lại nhớ đến người anh của mình. Người anh dịu dàng, người anh đáng thương, người duy nhất còn sống trước mắt cậu. Cậu tự hỏi liệu có cơ may nào biệt ly ngày ấy cũng chỉ là “tạm biệt”.
Không để mình khóc, cậu xếp lại mọi thứ, cất chiếc hộp vào ngăn kéo rồi gõ vào vách gọi Kan. Cậu muốn ở cạnh hắn lúc này, muốn hơi ấm của hắn, muốn nhờ hắn kéo cậu khỏi những cảm xúc bi thương đang dâng lên trong lồng ngực.
Kan lập tức dừng xe bên vệ đường. Cho đến tận bây giờ Riel vẫn hiếm khi nhờ vả hắn, cậu ngại gây thêm phiền phức. Mặc cho hắn vẫn thường bảo rằng mình sẽ rất vui nếu thỉnh thoảng được làm gì đó cho cậu, Riel chỉ cúi đầu nói: “Anh đã cho em nhiều lắm rồi”, thế là Kan đành cười trừ. Hắn biết có những điều chắc chắn không thể thay đổi trong ngày một ngày hai.
Tiếng gõ trên vách thùng xe làm Kan phấn khởi, nhưng rồi hắn lo lắng ngay khi nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Riel. Hắn đón cậu vào lòng, ôm ấp, vỗ nhẹ lên lưng cậu. Kan không phải là người thích những hành động thân mật, riêng với Riel hắn sẵn sàng dang rộng vòng tay, hơn ai hết hắn biết mình cần phải làm như vậy. Trước một con thú nhỏ đang sợ hãi, người ta để nó yên, rồi khi nó đã khá hơn thì người ta vuốt ve, vỗ về nó, như vậy sẽ khiến nó thấy dễ chịu và an toàn. Con người chung quy cũng chỉ là một loài thú hai chân trần trụi mà thôi.
Kan liếc một vòng hòng tìm thứ khiến Riel xúc động, nhanh chóng nhận ra cái hộp gỗ đã không còn ở chỗ cũ. Lúc chuẩn bị xe hắn đã thấy nó nằm yên một góc, Riel không biết, còn Kan chỉ cần nhìn thoáng cũng bắt được ngay ký hiệu riêng của em gái mình. Những thứ bên trong hộp cùng tờ giấy nhắn gửi rõ ràng không có gì bất thường. Hắn nhíu mày toan hỏi thì đã nghe Riel thì thầm:
– Chúng ta có thể… tìm anh trai em không? Em có một người anh trai, năm ấy cũng chưa tròn mười tám tuổi.
Lòng Kan quặn lên. Hắn biết rõ anh trai Riel đang ở đâu. Cậu ta đang ở trên đảo Mio, nằm trong tấm áo choàng của hắn dưới một huyệt mộ được đào qua loa và đánh dấu sơ sài. Nhưng Kan không thể nói với Riel điều đó, cũng không thể hứa bừa sẽ tìm kiếm tung tích một người đã mất mà hắn từng có cơ hội cứu cho một mạng. Đối mặt với khẩn cầu của Riel, lần đầu tiên Kan im lặng.
———–
Sau hôm ấy Kan càng tìm cách giải trí cho Riel hơn. Hắn không lên đường lúc tinh sương nữa và luôn để cậu ngồi cạnh, vừa đánh xe vừa trò chuyện, kể cho cậu nghe quãng thời gian ngày thơ bé của mình, giảng cho cậu các loại vải khác nhau, cả chuyện về những thương đội lớn từng chở hàng ngàn súc vải của nhà Hankei cùng những hàng hóa khác đến những vùng đất hắn chưa từng đặt chân đến ở bên kia bờ biển. Riel nghe say sưa, cậu không có thời gian để thất thần, để nghĩ ngợi nữa, cậu không biết chính Kan cũng thấy ngạc nhiên vì mình có thể nhớ và kể lại nhiều đến như thế. Rồi hắn kể về ông ngoại mình, người đã cố dạy cho hắn y lý, thậm chí thuyết phục hắn học hành như một y sinh những dịp hắn đến thăm ông dài ngày.
– Chúng ta đang đến thăm ông đấy. – Kan đánh ngựa thong thả, họ sẽ đến chỗ dừng chân tiếp theo kịp lúc trời vừa tối. – Qua huyện này là đến nơi ông đang ở rồi.
Xe đang đi ngang một đầm sen, hương thơm thoang thoảng từ những đóa hoa san sát làm hồng cả mặt đầm làm Riel thấy dễ chịu. Kan nghiêng người, tiện tay ngắt một chiếc lá sen vươn ra gần đường xe chạy và úp lên đầu cậu. Dưới chiếc nón-lá sen mát rượi, cậu kìm lại không hỏi Kan điều đang thấp thỏm trong lòng: Khi thấy hắn mang theo cậu, liệu vị cựu quan có nhận đứa cháu ngoại này nữa hay không?
Kan không ôm nỗi lo lắng như Riel, bởi trên đời này hắn có thể nghi ngờ bất kỳ ai ngoại trừ ông ngoại mình. Chú Shinji có thể đã đâm sau lưng hắn một nhát dao, nhưng không vì thế mà hắn sẽ trở nên ngờ vực tất thảy, nhất là một người thân, một người ông gần gũi hơn cả cha ruột dù mỗi năm chỉ được gặp đôi lần. Khi cần người trò chuyện, hắn viết thư cho ông. Ngày còn nhỏ, có những lúc hắn không giấu được tính hờn dỗi trẻ con, cái tính hắn chỉ để lộ ra khi về nhà ngoại, ông đều để ý mà dỗ dành. Nhà Hankei rèn cho Kan mũi giáo là những mánh khóe kinh doanh, những cách đối nhân xử thế để tìm phần lợi, nhà Kyunbiku trao cho hắn tấm khiên để bảo vệ cái tâm tốt đẹp của mình, bằng cách dạy hắn về “con người”.
Kan muốn gặp ông trước khi cùng Riel cao bay xa chạy. Xét cho cùng, Kan muốn giới thiệu Riel với ông hơn bất kỳ ai. Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn thoáng trầm xuống. Ngoài việc ông là người quan trọng, còn một lý do khác khiến cho dù thế nào Kan cũng phải gặp ông cho bằng được…
Xe vào phố huyện, nghỉ lại một đêm rồi hôm sau tiếp tục hướng về phía Tây mà chạy. Thần y Kyunbiku đã cáo quan về quê từ năm ngoái, ngày hôm ấy Kan cũng dành thời gian tiễn ông về tận một ngôi nhà tựa vào chân núi, xa khỏi cảnh xô bồ chốn kinh đô. Từ đó ông vui vầy với chim muông, làm một lão nông nhàn nhã nửa ngày cuốc vài mảnh ruộng khoai, trồng dăm luống ngô, cà, nửa ngày bốc thuốc bắt mạch cho người tìm tới.
Kan gửi lại xe ở một căn nhà gần núi vì đường núi chỉ đủ để ngựa đi vào. Một tháng vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng căn nhà nhỏ lợp tranh cũng hiện ra trong tiếng ve râm ran. Kan còn nhớ năm ngoái trước nhà là một khoảnh sân trống trải, thế mà giờ đây đã được rau xanh lấp đầy quá nửa. Giữa hai luống đất còn trống chưa gieo trồng gì, một ông cụ đang vung cán cuốc, tay áo bên phải cởi ra để lộ cánh tay và thân hình gầy nhưng rắn rỏi, trông như một người luyện võ nhiều năm hơn là một y quan làm bạn với thuốc thang, sách vở. Tóc ông chưa bạc hẳn, hơi dài, được ông cột đằng sau gáy, râu ở cằm ông đã mọc thành chòm. Ông cuốc từng cuốc nhịp nhàng, đều đặn, đất tơi dần ra sẵn sàng cho cây trồng xuống. Thấy có người đến, ông ngẩng lên nhìn.
Kan đỡ Riel xuống ngựa, cúi đầu chào sau khi gọi một tiếng “ông ngoại”. Riel toan quỳ theo thói quen nhưng tay Kan nắm chặt tay cậu, cậu đành bắt chước hắn, rụt rè cúi chào.
Đến khi vào được trong nhà, ngồi cạnh Kan trên tấm chiếu trải sàn gỗ, Riel vẫn thấy nơm nớp lo sợ. Ông cụ trông không hung dữ nhưng cũng đâu nồng hậu như lời hắn kể. Thái độ của từng người lớn trong nhà Kan lướt qua đầu Riel, cả của cô em gái không thấy mặt, làm cậu không thể nào yên tâm được.
Trà được rót ra, vẫn chỉ hai tách đặt trên bàn nhỏ, lòng Riel lạnh hẳn đi. Kan không uống trà, cũng không đưa tách cho Riel như lúc ngồi cùng Philias, hắn chỉ cất tiếng giới thiệu:
– Thưa ông, đây là Riel, bạn đời của con.
– Mẹ con đã báo tin cho ta rồi. – Vị thần y nhấp một ngụm trà. – Ta cũng rất bất ngờ.
– Thưa ông…
– Ta dạy con kiến thức cứu người, giữ tấm lòng thiện, chứ có dạy con cãi cha cãi mẹ, tự cho mình là đúng đâu. – Giọng ông nghiêm khắc, đầy vẻ không hài lòng.
– Thưa ông, con không dám. Chỉ là con phải lòng một người, muốn sống cùng người đó thôi.
Kan lặp lại những lời đã từng thưa với cha mẹ mình, nhưng hắn phải cố gắng giấu sự thất vọng trong câu nói. Hóa ra đến cả người ông kính yêu cũng không hiểu cho lựa chọn của hắn, ông thậm chí không liếc đến Riel lấy một lần nào, xem cậu như không khí. Kan nghe tim mình đau nhoi nhói. Riel nào đáng bị đối xử lạnh lùng như vậy.
– Ta cũng đang chờ con đến. Nói đi, con cần gì?
– Thưa ông, con muốn nhờ ông xem mạch cho Riel và giúp con kê một phương thuốc cho em ấy phục hồi sức khỏe. Con xin ông giúp cho.
Nói rồi hắn cúi rạp đầu xuống, Riel luống cuống cúi theo. Cậu không ngờ Kan tìm đến ông ngoại lại còn vì một lý do như thế. Bất chợt, cậu muốn ôm lấy hắn, cảm tạ hắn, nói với hắn rằng không cần phải nhọc lòng vì cậu. Tất cả những gì cậu mong cầu là hắn luôn bình an, luôn khỏe mạnh.
Cả hai đều nghĩ vị thần y sẽ không dễ dàng đồng ý, nhưng ông chỉ gật đầu rồi lấy gối kê, bảo Riel đặt tay lên. Khi ống tay áo được kéo lên để lộ cổ tay gầy nhỏ mang vết hằn tròn, ông khẽ nhíu mày. Bắt mạch, vạch mắt, xem lưỡi xong, ông hỏi Kan:
– Con bắt thì thấy mạch thế nào?
– Thưa ông, khí huyết đều hư, lục phủ ngũ tạng đều yếu. Con đã phối một bài thuốc nhưng hiệu quả vẫn không mỹ mãn.
– Sống hơn một năm nữa là cùng.
Một câu ngắn gọn, Kan nghe như sét đánh bên tai. Lần đầu tiên Riel thấy hắn lộ vẻ hoảng sợ, lời nói cũng chẳng còn trôi chảy:
– Không… không thể nào.
Ông ngoại hắn lắc đầu.
– Chắc chắn là thế, khí huyết hư hại trong thời gian dài, con chữa được cho can, tỳ, phế nhưng tâm và thận hư tổn thì không dứt, nhiều lắm chỉ sống được hơn một năm nữa.
Đôi tay Kan run lên, hắn khó nhọc nói:
– Không thể nào… Con thuộc nằm lòng mạch của em ấy. Cho dù có yếu cũng không đến mức… nghiêm trọng như thế.
– Thân thể ủ bệnh, tuy nay khó phát hiện nhưng một khi bệnh trạng đã phát ra thì khó cứu. Ta có thể cứu nó nhưng với một điều kiện. Ta nói ra, cho con một tuần trà để suy nghĩ rồi trả lời.
– Ông ngoại…
– Ta chỉ cứu đứa nô lệ của con, chứ không cứu kẻ đã dụ dỗ con bỏ gia đình, mẹ cha để theo nó.
Kan lạnh toát trước những lời của vị thần y. Hắn nhìn sang Riel, thấy mặt cậu cúi gằm, hai tay siết lại, đôi vai gồng lên. Hắn không kiềm được mà ôm lấy cậu, nói từng lời khẩn cầu:
– Ông ngoại… Con xin ông đừng dọa em ấy. Em ấy dễ xúc động, hay thấy ác mộng, hay kinh hoảng. Em ấy yếu ớt, nhưng em ấy chưa từng dụ dỗ con. Xin ông đừng dọa em ấy.
Riel ngẩng lên, vừa vặn nước mắt Kan nhỏ xuống mặt cậu, trượt theo gò má thành một vệt dài đến tận cằm. Hắn khóc.
– Ta không hù dọa. Nếu con để nó quay lại thân phận nô lệ, ta sẽ giúp nó sống. Thêm nữa mẹ con đã viết nếu con chịu trở về thì nhà Hankei sẽ bỏ qua mọi điều, điều kiện cũng tương tự. Nếu không con sẽ có một người bạn đời rồi nhìn nó chết dần vì bệnh tật.
Chưa bao giờ Kan thấy tuyệt vọng đến như vậy. Ông cụ trước mặt hắn không còn vẻ hiền từ thường thấy mà giống như một vị quan xử án lạnh lùng đọc tội trạng của hắn và Riel, xử tội cả hai không thương xót.
– Con không chọn được… – Kan lắc đầu. – Con chỉ muốn thương yêu em ấy, để em ấy bầu bạn với mình, như thế là sai ư? Con không chọn được…
– Con không nghĩ nó đang lợi dụng con để thoát kiếp làm nô hay sao?
– Lợi dụng con cũng được. Ông ngoại, nếu con không cứu Riel… nếu con để cha đưa em ấy đi, em ấy sẽ chết…
Giống như anh của em ấy. Kan giấu đi câu cuối, chỉ ôm Riel chặt hơn.
– Nếu con không chọn được thì hãy để nó chọn.
Nghe thấy thế, Riel chợt bình tĩnh hơn bao giờ hết. Câu nhớ đến lời mình từng khấn trong đêm Kan đưa cậu quay về nhà Hankei, và ngộ ra rằng đây chính là số phận của mình. Kan đang quỳ ôm cậu nên Riel thấy rõ vạt áo của hắn. Trong trí nhớ của cậu, tấm áo Kan khoác trên người bao giờ cũng mới tinh, thoảng mùi hương được các cô hầu xông kỹ, thế mà nay vạt áo nhuộm chàm đã bắt đầu sờn đi. Da hắn cũng dần đen sạm sau một thời gian phơi sương phơi nắng. Riel sờ lên mặt hắn, gò má cũng không đầy đặn như trước nữa. Việc gì Kan phải khổ sở cùng cậu bôn ba khắp chốn như vậy? Trước khi gặp cậu, có bao giờ hắn phải khóc đâu?
– Nhóc con kia, ngươi chọn thế nào?
Đôi mắt của vị thần y nhìn xoáy vào Riel. Cậu rời vòng tay Kan, lui khỏi chiếu, quỳ trước mặt ông và rành mạch nói:
– Thưa ngài, xin ngài cứu tôi. Tôi muốn sống để hầu hạ chủ nhân tôi.
– Riel!
Kan gọi tên cậu, vừa thảng thốt vừa đau lòng. Cậu quay lại lạy hắn một lạy, từng lời chậm rãi như cứa vào tim hắn:
– Chủ nhân, những ngày qua tôi ỷ sủng sinh kiêu, dám mạo phạm đến ngài. Xin ngài tha thứ, một lần nữa nhận lại đứa nô lệ này.
– Riel, em nói cái gì vậy? – Kan gần như quát.
– Em muốn ở bên anh lâu thật lâu. – Riel ngẩng lên mỉm cười với hắn. – Thân phận nào cũng được, em muốn ở bên anh, nhìn thấy anh thêm năm năm, mười năm nữa. Nếu sức khỏe em tốt, em còn có thể chăm sóc anh như anh chăm sóc em. Em… em không muốn là gánh nặng của anh, nhưng em cũng không đủ can đảm rời xa anh, cho nên… Chủ nhân, xin ngài.
Cậu lại chạm trán xuống sàn. Trong một thoáng, Kan như thấy lại Riel của ngày đầu tiên hắn gặp. Hắn cứ ngỡ mình đã đi thật xa, hóa ra vẫn chỉ quẩn quanh một chỗ. Sau một hồi im lặng như hàng thế kỷ, hắn cũng tìm lại được giọng nói của mình:
– Xin lỗi, Riel.
[hết chương 28]