Cúi mình hôn em - Chương 26: "Anh Kan..."
Chương 26: “Anh Kan…”
Từ lúc trời còn chưa tỏ mặt người, Kan thay một bộ quần áo giản dị hơn, cuộn Riel vào chăn, đưa cậu ra khỏi nhà. Riel vẫn say ngủ trong vòng tay Kan, không thức dậy dù hắn đã bế cậu lên, hắn cũng không định đánh thức người thương vì biết rằng hôm qua là một ngày dài với cậu. Hắn đi lặng lẽ, tưởng rằng sẽ không ai tiễn chân, nhưng hóa ra người quản gia già đã đứng chờ ở cổng sau tự lúc nào. Chú Shinji nhìn hắn bế trên tay một người thì thẫn thờ cả ra. Han đi ngang qua chú, vốn không định nán lại thêm nhưng rốt cuộc vẫn nói:
– Lúc trước tôi từng nói Riel không thể quan trọng bằng chú. Xét trong gia tộc thì có lẽ vẫn vậy, nhưng trong lòng tôi thì đã khác.
– Thiếu gia…
– Chú nói rất đúng, “không được quá tin tưởng người khác”, thế mà lúc đi tôi không hề nghi ngờ đến chú một mảy may nào.
– Thiếu gia… Tôi…
– Chú đặt nhà Hankei lên trên hết nên muốn loại bỏ những gì gây hại, trong mắt chú Riel cũng chẳng phải là người, điều này tôi hiểu, nhưng mà… – Kan nhìn thẳng vào mắt chú. – Tôi không phải con rối chờ các người sắp đặt.
– Không phải đâu… Nhị thiếu gia… Tôi nào dám có ý như vậy…
Shinji quỳ sụp xuống nghẹn ngào, nước mắt trào ra trên khuôn mặt đã già hẳn đi. Kan thở dài, không bảo chú đứng lên mà chỉ im lặng xoay người. Không trả đũa cho những mưu mô mà chú bày lên Riel hay bắt chú quỳ xuống tạ lỗi với cậu – người chú rắp tâm muốn giết chết, trước khi chết còn phải chịu một cơn đau đớn, nhục nhã, đã là giới hạn của hắn, nếu yêu cầu hắn phải nói một lời nhẹ nhõm thì hắn không thể làm được. Kan bước nhanh để không phải nghe thêm những tiếng than khóc của người quản gia, tránh cho cơn giận bùng lên.
Trên lưng mang áo quần, vài lọ thuốc và sách y dược lấy từ phòng mình, tiền giắt trong người, Kan tính sẽ lên kinh thành thăm em gái, về quê mẹ thăm ông ngoại trước khi tìm một chỗ dừng chân cố định cho mình và Riel. Thật ra Kan muốn thử đi đây đi đó như Philias, đến những vùng đất xa xôi, ngắm nhìn cảnh đẹp và trải hết tất cả những lối sống kỳ lạ hắn từng đọc trong mấy cuốn du ký, nhưng giờ đây hắn không chỉ có một mình. Nhìn xuống người vẫn ngủ say trên tay, Kan bước qua bóng tối nhập nhòa của buổi sáng chưa nhuốm ánh bình minh, bước qua tòa thành còn chưa tỉnh khỏi giấc ngủ đêm, tìm ra biển.
Lần trước đưa Riel đến cánh đồng dâu và thấy cậu có vẻ thích được ra ngoài, Kan đã có ý muốn đưa cậu đến bờ biển này. Từ những ngày đầu mua cậu về, hắn đã nhận ra cậu vừa ngoan ngoãn vừa yên lặng, nhiều lúc ở trong phòng với cậu mà hắn cứ tưởng như đang ở một mình, thế nhưng chỉ cần một tiếng động bất thường, cậu sẽ phản ứng ngay, hoang mang đánh giá tình hình rồi lại im lìm như hòn đá. Kan phải thú nhận những lúc cậu sống động nhất chính là những lúc lên giường với hắn, nhưng hắn nào muốn như thế. Cậu bé này hãy còn nhỏ tuổi, không phải nên tràn đầy sức sống ư?
Lúc Kan bế Riel đến nơi, hắn thấy sóng biển dập dìu, dịu dàng như đang đưa nôi. Phía chân trời, hừng đông bắt đầu ló dạng rải từng tia nắng vàng xuống mặt nước, cuốn lại màn đêm cho thuyền đánh cá quay về bờ. Vừa bế người vừa đi bộ một quãng đường xa nên Kan cũng thấm mệt, hắn chọn một vùng cát khô dưới gốc dương già, đặt Riel và hành lý xuống.
Riel hơi cựa người rồi mở mắt. Bên trên không phải trần nhà như mọi khi mà là tán lá kim đang đong đưa xào xạc, bên dưới cũng không phải lớp đệm giường mà là cát, một cơn gió thổi qua mang theo vị muối mặn và mùi tanh cá khô phơi ở làng chài nào đó khiến cậu choàng tỉnh hẳn. Kan lên tiếng ngay trước khi Riel kịp thấy sợ hãi:
– Em dậy rồi à?
– Chủ nhân…
– … Ừm.
Kan đáp rồi mở vòng tay, ra hiệu cho Riel nép vào lòng mình. Hắn quyết định không so đo với cậu chuyện xưng hô nữa, dù sao thì thói quen cũng không phải là thứ có thể thay đổi một sớm một chiều, cậu muốn gọi thế nào hắn sẽ để cậu gọi thế nấy.
– Em thích biển không? Biển ở trước mặt em kìa.
Riel đưa mắt theo hướng Kan đang nhìn, thấy mặt nước đầy sóng lấp lánh như dát bạc. Cậu nhìn không chớp mắt, hơi choáng ngợp trước khung cảnh hiếm thấy trong đời. Kan nắm tay đỡ cậu đứng dậy, hỏi:
– Em có muốn xuống gần nước hơn không?
Riel gật đầu, theo Kan xuống đến nơi sóng vỗ vào sâu nhất thì dừng lại, tò mò nhìn những con còng chạy nhanh như gió, trốn vào hang khi chân người bước qua. Mặt trời như hòn lửa trồi hẳn khỏi nước, hắt vầng sáng màu hồng cam của nó lên bầu không như đang căng một tấm vải khổng lồ được nhuộm khéo léo ra phơi. Kan dắt Riel đi dọc bờ biển, để cậu thỉnh thoảng nhặt một chiếc vỏ ốc xinh xẻo được sóng đánh dạt lên vướng vào cát mềm, hay để cậu nhìn cho rõ một con sao biển đang bò, một con nghêu lủi mình vào cát. Tất cả những thứ này đều mới mẻ với Riel – đứa trẻ mà khi ra ngoài đều bị nhốt trong lồng hay trói lại, không được phép ngẩng mặt nhìn bất cứ ai.
Dần dần, hai người đi ra xa hơn, sóng ngoạm lấy mắt cá chân cả hai, Kan bèn quỳ một chân xuống xắn quần cho Riel. Cậu không kịp phản ứng, khi nhìn xuống thì đã thấy đỉnh đầu Kan. Từ tận đáy lòng như có một cơn chấn động, bỗng nhiên cậu ý thức được người này thật sự yêu mình, thương mình; từ ngày gia đình cậu phải chịu cảnh sinh ly tử biệt, đây là người duy nhất gần gũi, chăm sóc cậu. Kan đã cuộn xong hai ống quần của Riel lên tận gối, hắn chạm nhẹ vết xiềng xích còn hằn trên cổ chân cậu, bảo:
– Đừng để ai biết em là nô lệ. Em biết chưa?
– Vâng…
Dục nô không được phép được đối xử như người bình thường, hay không ai được phép dung túng cho chúng. Không được mặc quần áo, không được ăn uống tử tế, phải vào trại huấn luyện để học cách dùng thân thể hầu hạ chủ, quên bản thân mình đi, đây là những điều được ghi trong luật. Khi Kan còn là nhị thiếu gia nhà Hankei, có những điều luật có thể du di cho hắn, nhưng giờ đây hắn chỉ là một kẻ không quyền không thế, do đó thân phận của Riel không thể để lộ ra. Hắn đứng dậy ôm lấy cậu, mỉm cười trấn an.
– Cha mẹ… Lão gia và phu nhân không muốn dây dưa với quan phủ nên không báo lính đến bắt em về trại huấn luyện. Họ chọn cách đuổi chúng ta, cắt đứt mối liên hệ với hai mầm mống tai họa. Chỉ còn hai chúng ta nương tựa vào nhau thôi, cho nên Riel, em phải giữ mình khỏe mạnh vào đấy.
Riel vùi mặt vào ngực Kan. “Người thân”, bất giác trong đầu cậu bật ra từ này. Người này không phải “chủ nhân”, mà là người thân của cậu, tuy không cùng máu mủ, nhưng anh ta là gia đình, là nơi cậu hướng về…
– Anh… anh Kan…
Cậu khe khẽ gọi, hơi run lên. Lặng đi một lúc, Kan mới hơi đẩy người ra rồi ôm lấy mặt cậu, nói:
– Anh nghe không rõ, gọi lại lần nữa xem nào.
– Anh Kan…
Riel không dám nhìn Kan, không phải vì sợ mà vì ngượng. Cậu liếc mắt về phía biển, thấy sắc đỏ nhạt đi, trời đã sáng rõ. Kan không kiềm được khóe môi cong lên. Vậy mà hắn đã nghĩ sẽ không một ai gọi tên mình một cách thân mật và trìu mến nữa, nhưng Riel có lẽ đã thông suốt rồi. Không kiềm được, hắn cúi xuống hôn cậu bất chấp có ai nhìn thấy, miết nhẹ môi mình lên đôi môi hơi lạnh vì phơi gió và nghịch nước của cậu như để truyền hơi ấm. Mặt trời buổi sớm soi tỏ hai người ôm hôn nhau bên bờ biển, như thể trên thế gian không còn gì đáng bận tâm hơn nụ hôn này.
Hôn xong, Kan ôm Riel vào lòng. Không nói gì thêm về chuyện đổi xưng hô này, hắn tỏ thái độ xem đó như một điều hiển nhiên phải có, chỉ xoa đầu Riel và nói tiếp chuyện ban nãy:
– Nhà Hankei cũng không quá tuyệt tình, tin loan ra là anh bị gạch tên khỏi gia phả còn em thì bị đánh chết, xác bị ném vào hố chôn giữa đêm khuya. Nhưng cũng không thể ở lại vùng này lâu được. Chúng ta sẽ thuê thuyền ngược sông, đi khỏi trấn này, rồi từ đó xuôi về phương Nam, đến các vùng thôn dã tìm sinh cơ.
Riel gật gật đầu, không tỏ ý kiến gì. Hai người chơi thêm một lát nữa rồi về lại gốc cây dương. Hành lý được chia làm đôi, Riel tự mang lấy quần áo của cậu, Kan nhét cho cậu vài đồng tiền vào thắt lưng, ngắm nghía một hồi hắn lại nhét thêm vài đồng nữa. Cuối cùng, cả hai tiến về phía cửa biển để tìm một nhà thuyền chài.
Con thuyền chở cá tôm ngược dòng nước, rời xa cửa biển, neo lại ở một bến chợ được lập ngay nơi tiếp giáp tòa thành với một huyện khác. Kan đỡ Riel lên bờ, muốn tìm mua một chiếc xe ngựa. Đường còn dài, dù sao cả hai cũng không thể đi bộ mãi được.
– Này, đã lâu không gặp nhỉ.
Vừa nhấc chân đi về phía bán ngựa, Kan đã nghe một giọng quen quen. Hắn nhìn sang thì thấy một người đang đi xăm xăm về phía mình.
– Thiếu gia Machita, chào anh.
Kan chào một câu lấy lệ rồi kéo Riel đi. Kilin Machita, một trong những người bạn thân của Philias, con trai út của đại gia tộc chuyên buôn bán các loại ngũ cốc, cũng là một người Kan có sơ giao, tuy nhiên hiện tại hắn không có tâm trạng muốn bàn chuyện phiếm.
– Ôi từ từ đã. – Kilin vồn vã hơn thường ngày. – Thiếu gia Hankei, cậu đừng vội vã thế, tôi có chuyện muốn nói với cậu đây.
– Anh Machita, không rõ anh đã biết chuyện chưa nhưng tôi không còn là “thiếu gia Hankei” nữa. Tôi cũng đang vội, mong anh thông cảm cho.
Nói rồi Kan lại dợm bước, nhưng người kia vội ngăn lại ngay.
– Cậu Hankei, à không, cậu Kan, mua xe mua ngựa cũng không cần vội thế đâu. Philias nhờ tôi chuyển lời cho cậu.
Kan nhướng mày:
– Đại thiếu gia muốn nói gì với tôi thì có thể gặp trực tiếp, sao lại phiền đến anh Machita đây?
– Vì sợ bị ăn đấm đấy mà. Thôi… – Kilin ra hiệu cho Kan đến một chỗ vắng người.
Dây dưa với người này ở chốn đông đúc cũng không phải chuyện hay, Kan đồng ý theo Kilin. Riel nép sau lưng hắn, tránh ánh mắt của người lạ vừa đến.
– Tôi không có ý xấu đâu. Mỹ nhân sau lưng cậu có thể thôi cảnh giác không?
– Đừng dọa em ấy. Mời anh nói nhanh cho.
Kilin chép miệng, đưa ra một tờ giấy gấp làm tư.
– Philias nhờ tôi chuyển cho cậu địa chỉ các nơi này, nếu trên đường cần giúp đỡ thì có thể tìm đến.
Kan lưỡng lự đôi giây rồi đưa tay nhận lấy, gật khẽ:
– Đa tạ.
– Không có gì. – Kilin hấp háy mắt. – Tôi đến cũng vì muốn xem mặt cậu nhóc khiến cậu hai nhà Hankei nhất quyết phải giữ bên người đấy mà.
Riel trốn hẳn sau lưng Kan, hắn cau mày nói:
– Quả là bằng hữu của anh trai tôi, giọng điệu cứ phải châm chọc như vậy. – Hắn tránh sang một chút cho Kilin nhìn thấy Riel nhưng không quên ôm lấy vai cậu. – Vậy anh cứ nhìn xem em ấy có điểm nào khác người, có lỗi lầm gì mà không đáng được tôi thương yêu?
Dù sao Kilin cũng không phải là Philias, thái độ thẳng thắn của Kan làm anh ta hơi ngượng nên im bặt. Chợ đã đến hồi đông đúc, cả ba có thể nghe vọng lại tiếng người mua kẻ bán bàn tán về chuyện của Kan. Hắn cúi người một chút, tỏ ý chào rồi xoay người đưa Riel đi. Đến đây, Kilin mới mở miệng nói mục đích chính của cuộc chặn đường gặp mặt này:
– Philias nói rằng nếu cậu mua xe bây giờ thì sẽ gây chú ý lắm, cậu ta đã chuẩn bị sẵn cho cậu một cỗ xe.
Một lần nữa, Kan lại nhướng mày.
Ở lầu hai của một quán trà cho khách nghỉ chân gần đó, có ba người ngồi ở bàn bên cửa sổ đang nhìn về hướng này.
– Thế thôi à, Philias? Lần trước nghe cậu nói chúng tôi còn tưởng hai anh em nhà cậu sẽ đấu với nhau một trận long trời lở đất chứ.
– Cậu xem kịch xem tuồng ít thôi, Tifa. – Philias nhấp ngụm trà. – Em tôi thậm chí còn không thèm mặc giáp ra trận, cứu con tốt rồi chịu thua luôn.
– Nhưng thế này thì cũng chiều cậu ta quá. Trên cái xe ấy cậu còn để một đống đồ, nào là gạo củi, nào là chăn gối… – Ianca bĩu môi.
– Tiễn người đi cho mau thôi, để tôi còn yên tâm tận hưởng vị trí trưởng tộc sắp tới.
Tifa và Ianca nhìn nhau rồi cùng ném ánh mắt khinh bỉ về phía Philias. Ianca còn lẩm bẩm:
– Tôi nhớ ước nguyện cả đời cậu là chiều hư đứa em này.
– Tôi thì nhớ vì cậu lưỡng lự không quyết mà cô sơn nữ cậu thương đã cưới người khác. – Tifa thêm vào.
Philias thở dài.
– Có bạn bè biết hết về mình thế này cũng cực quá.
– Mà cách chiều chuộng của cậu cũng lạ thật. – Tifa bật cười. – Đá cậu ta ra khỏi nhà, ha ha.
– Thế này thì tốt hơn, cho cả Kan và cả nhà Hankei. Ban đầu tôi tính sẽ dần dần gây ảnh hưởng và tạo quyền hành cho mình, nhưng dè đâu…
Có tiếng bước chân lên lầu, cả ba quay sang nhìn thì thấy Kilin đã quay trở lại. Philias hỏi:
– Thế nào?
– Cậu ta không muốn nhận nên tôi lấy mỹ nhân của cậu ta ra để thuyết phục, cuối cùng cũng xiêu lòng rồi.
– Đẹp lắm à? – Ianca hỏi, Tifa cũng tỏ ý quan tâm.
– Không nghiêng nước nghiêng thành nhưng nhìn cưng lắm, cứ bấu lấy áo chồng, có điều trông yếu ớt. Tôi cũng đâu được nhìn rõ.
– Tại Philias không chịu tả kỹ.
– Thỏ non đầy trong rừng, các cậu đi bắt về mà xem, chứ tôi ba hoa về nhan sắc của em dâu làm gì.
Cả bàn châm chọc thêm mấy câu rồi chuyển sang chuyện khác. Cùng lúc đó trên con đường đất dẫn ra khỏi trấn này, một chiếc xe hai ngựa kéo thong thả bắt đầu cuộc hành trình.
[hết chương 26]