Cúi mình hôn em - Chương 23: "Chẳng lẽ con nuốt lời với mẹ?"
Chương 23: “Chẳng lẽ con nuốt lời với mẹ?”
Kan quỳ trên nền đất, trước cái sập cha mẹ hắn hay ngồi uống trà trong thư phòng. Trên sập hiện giờ trống trơn, ấm tách nguội lạnh, hắn đã quỳ yên ở đây nửa canh giờ, cũng may thường ngày hắn vẫn dành thời gian rèn luyện thân thể nên hai chân chưa thấy tê mỏi.
Lúc vào thư phòng, hắn thấy chú Shinji đã đứng sẵn bên sập, chú hơi cúi đầu, nói với hắn:
– Nhị thiếu gia, ông nói cậu cứ quỳ ở đây, bao giờ cậu tỉnh ra, biết nên làm gì thì tự đứng dậy mà làm.
– Cha mẹ tôi sẽ đến chứ?
– … Vâng, có lẽ ạ.
– Vậy tôi cứ quỳ thôi.
Nói rồi hắn thoải mái quỳ xuống. Chú Shinji thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi, đoạn chú bỏ ra khỏi phòng. Riel phủ phục phía sau, chếch bên trái hắn, im lặng và bất động. Thái độ của Kan cho thấy rõ hắn sẽ không đổi ý, sẵn sàng quỳ đến khi gặp được cha và mẹ. Thoáng chốc, trong thư phòng không còn lại tiếng động nào ngoài tiếng thở nhè nhẹ của hai người.
Bên ngoài bóng đêm dày đặc, trong phòng phảng phất khói trầm, Kan quay đầu lại gọi khẽ:
– Riel.
Riel ngẩng đầu, thấy hắn bình thản như đang ngồi chơi cạnh bàn trà trong phòng mình. Hắn vươn tay vẫy cậu:
– Em ở xa thế làm gì, lại gần thêm tí nào.
Thế là Riel nhấc người nhích lại gần Kan, cho đến khi bàn tay đang vươn ra chờ sẵn của hắn chạm được vào tóc cậu. Kan hài lòng cười, vuốt nhẹ một bên má cậu, bất giác, hai khóe miệng của Riel cũng cong lên theo. Những ngày đầu, Riel thường cười để lấy lòng Kan vì cậu nhận ra hắn có vẻ thích thú, nhưng dần dà, mỗi lần ở bên hắn cậu đều không kìm được cảm giác vui vẻ, an tâm. Đôi tình nhân cứ thế im lặng cười với nhau một hồi lâu, như thể mặc kệ những chuyện xảy ra trong những phút giây sắp tới.
Trông thấy nụ cười của con, Liena hơi chùn bước. Cũng đã lâu rồi bà không thấy đứa con trai lớn của mình cười thật lòng như thế, và đây cũng là lần đầu tiên bà thấy trong mắt nó chứa hình bóng một người. Quả thật, con bà đã biết yêu rồi. Phải chi nó chọn một đối tượng khác để rơi vào lưới tình thì bà đã có thể hết lời chúc phúc thay vì tìm cách chia uyên rẽ thúy. Biết làm thế nào, một chút tình cảm con con sao có thể sánh với ngày sau của nó, cái ngày rực rỡ huy hoàng khi nó đứng đầu gia tộc này. Con trai bà phải có được vị trí ấy, bù cho bà đã không có được cha của nó. Liena liếc sang chồng, biết rằng ông cũng thấy cảnh tỏ bày không lời của hai đứa trẻ. Nhưng dường như không có một thoáng nào mềm lòng như bà, ông bước ngay vào từ cửa hông của thư phòng, cất tiếng:
– Mày u mê đến mức ấy rồi sao?
Nghe tiếng cha, Kan xoa nhẹ lên tóc Riel như để trấn an rồi quay người quỳ thẳng lại, hắn cúi đầu chạm đất, gọi khẽ:
– Cha, mẹ.
Taichi ngồi lên sập, nhìn xuống hai đứa đang quỳ dưới sàn. Ông không đáp cũng không cho con trai đứng dậy, qua một lúc mới nói tiếp:
– Cha hỏi mày, mày không nghĩ lại một chút nào sao? Mày không nhìn xem nó là cái thứ gì, còn mày thì thế nào sao? Mày chọn một đứa con trai, được, cha du di cho mày lập nam thiếp, cưới chính thê là được. Nhưng mày lại chọn một đứa nô lệ! Một cái vỏ rỗng! Mày biết người ta dạy dục nô thế nào không? Mày có biết nó chỉ như giống súc vật, phơi thân cho người ta mặc sức chơi đùa không? Mày còn cần cha bảo cho mày biết những chuyện đấy à? Chính mày, chính tay mày mua nó về từ chợ nô lệ! Sao mày lại có thể nghĩ đến chuyện yêu đương với một thứ như thế?!
– Cha, mẹ. – Kan nén mong muốn quay lại an ủi Riel trước những lời cay nghiệt của cha mình. – Con biết tất cả, cũng vì thế mà con càng thương em ấy hơn.
Riel lén nhìn lên Kan khi nghe thấy hắn nói như thế. Cơn giận của Taichi biến thành một cái cười khẩy:
– Mày định làm thánh nhân đấy à?
– Thưa cha, không ạ. – Kan lắc đầu. – Con chỉ muốn làm bạn kết tóc cùng em ấy, như cha và mẹ vậy.
Một hồi im lặng trùm lên căn phòng. Một lúc lâu sau, người lên tiếng lại là người phụ nữ duy nhất trong phòng:
– Con suy nghĩ kỹ rồi ư?
– Vâng, thưa mẹ.
– Con thật sự suy nghĩ kỹ rồi? Con mặc kệ người ta bàn ra tán vào? Mặc kệ mẹ cha muối mặt không ngẩng nổi đầu lên? Con cưới nó, rồi nhà nào còn dám gả con gái cho con nữa? Con định làm thế nào để sinh con đẻ cái, kéo dài huyết mạch gia tộc này? Con đã nghĩ kỹ, vậy con trả lời mẹ xem!
Kan không trả lời mà chỉ cúi lạy, câu duy nhất hắn có thể thốt được là: “Con xin lỗi”. Hắn biết rõ không có lời giải nào cho những câu hỏi ấy, chọn Riel đồng nghĩa với việc phải gạt tất cả những điều đó sang một bên.
– Ngày còn nhỏ con đã hứa với mẹ, rằng con sẽ cố gắng để mẹ nở mày nở mặt. Mẹ là phận vợ cả nhưng nhiều lúc lại thấy mình không bằng vợ lẽ của cha con. – Liena hít sâu một hơi, quyết định nói tiếp mặc cho chồng đang ngồi cạnh. – Mẹ chỉ có con và em gái con là niềm an ủi. Em con giờ đã yên bề gia thất, con là dòng chính, là con vợ cả, cũng chẳng phải đứa bất tài, mẹ hy vọng con sẽ làm chủ gia tộc này, lấy được thứ thật sự thuộc về mình. Chẳng lẽ con nuốt lời với mẹ?
Đáp lại bà cũng chỉ là một cái cúi lạy và một câu xin lỗi từ đứa con trai. Liena rơi nước mắt. Taichi càng nhíu chặt mày. Ông biết vợ cả của mình luôn muốn Kan trở thành người đứng đầu gia tộc, từ khi thằng bé còn nhỏ, bà đã đốc thúc nó ngày đêm. Ông cũng không phản đối, vẫn cố tình bồi dưỡng cho Kan. Cho dù ưng ý Philias hơn nhưng ông vẫn hài lòng về hắn, thật tình mà nói, có nhiều chuyện ông không dám chắc rằng Philias sẽ xử lý tốt hơn đứa con trai thứ của mình. Nhưng bây giờ, ông thấy thất vọng quá đỗi.
– Phu nhân, bao năm qua nàng vẫn thấy ta đối xử với mẹ con nàng không bằng mẹ con Aikan ư?
– Thiếp chỉ biết bao năm qua chàng vẫn mong Philias chịu tiếp nhận chuyện kinh doanh. Thiếp thấy chàng đâu cần lo lắng, phòng nhì vẫn tỏ vẻ nàng ta và con trai không quan tâm chuyện trong gia tộc, nhưng thật tình thế nào thì có ai hay.
– Phu nhân cẩn thận lời nói!
Liena lau khóe mi, đứng dậy khỏi sập, cúi đầu nhưng không phải để tỏ ý phục tùng mà chỉ để nhìn Kan, bà nói:
– Lão gia, trước nay thiếp không nói ra vì ba lẽ, thứ nhất vì đàn ông cưới thêm thê thiếp là chuyện thường, thứ hai vì con thiếp, thứ ba vì thiếp yêu chàng. Thiếp đã nghĩ chàng cưới mình làm vợ cả thì mình có thể không chấp nhất, nhưng hóa ra lòng đố kỵ của thiếp lại lớn đến thế, không thể chịu được cảnh người mình yêu ân ái với người khác.
– Phu nhân!
– Đây là những điều một người vợ cả không được phép nói ra, nhưng giờ thiếp chẳng màng. Con thiếp, đứa con thiếp đặt niềm tự hào, đã gạt thiếp sang một bên. Còn gì đau lòng hơn mà thiếp đây phải sợ nữa?
Nói rồi đôi mắt rưng rưng của bà lại trào dòng lệ mới. Kan ngẩng mặt nhìn mẹ, nghẹn ngào gọi:
– Mẹ…
– Nếu con không đổi ý thì cứ để cha con an bài. Nhưng mẹ khuyên con hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng để sau này hối hận.
– Mẹ, con sẽ không hối hận.
Sắc mặt Taichi càng sầm xuống, ông hỏi một câu:
– Ngay cả khi mày không được ở cái nhà này nữa à?
– Phu quân!
– Lão gia!
Cùng với giọng của Liena là một giọng nói khác vang lên từ phía cửa hông của thư phòng, Aikan đang đứng đó, vẻ mặt bà đầy lo lắng và bối rối. Taichi lại càng thêm bực, vốn dĩ vợ lẽ của ông cũng nên có mặt ở đây vì là trưởng bối, nhưng ông đã cố tình không gọi bà đến. Người vợ yêu của ông không nên biết nhiều về những chuyện liên quan đến dục nô làm gì, vả lại bà dễ mủi lòng, thể nào cũng nói đỡ vài lời cho Kan. Quả nhiên, Aikan không bận tâm đến ánh mắt trách cứ của Taichi, bà nói luôn:
– Lão gia, xin chớ nói như thế, dù chỉ là lời hù dọa.
– Sao nàng lại đến đây? – Taichi hầm hừ nhưng vẫn tiến đến dắt tay Aikan, đưa bà vào phòng.
Đại phu nhân khẽ cười khi thấy cảnh ấy, bà thấy hai người trước mắt mới đúng là một cặp vợ chồng, còn bà chỉ là người thừa thãi. Bà quay sang Kan, không kiêng dè mà nói:
– Philias đã quay về, bày mưu tính kế hất đổ con, hại con mất mặt. Con cam tâm để công sức của mình bị nó cướp mất như thế sao?
– Phu nhân, bà có thôi đi không!?
Aikan sững ra vì câu chuyện chuyển hướng sang con mình, Taichi trừng mắt nhìn người vợ cả, còn Liena đã lau khô dòng lệ một lần nữa, thẳng lưng đáp lại ánh mắt của chồng. Không khí trong phòng căng như dây đàn, cho đến khi Aikan lên tiếng:
– Em vốn không màng danh lợi, song chẳng thể cản chí lớn của con trẻ. Hôm nay em cũng chỉ tình cờ đến thư phòng chứ không định xen vào chuyện này, nhưng trời đã cho em nghe tâm sự của chị thì em cũng có đôi điều giãi bày.
Kan đứng dậy, hơi chắn trước mặt mẹ mình như để bảo vệ cho bà. Riel không dám đứng theo, chỉ nép vào bên chân hắn. Từ khi nghe hắn nói ba từ “bạn kết tóc”, cậu dường như không để ý được xung quanh đang diễn ra những gì nữa. Trong mắt cậu chỉ còn có hắn, bên tai cậu chỉ còn nghe tiếng hắn. Cậu thấy hắn quỳ lạy cha mẹ, nghe hắn nói lời xin lỗi và “không hối hận”, bất chợt đáy lòng cậu tĩnh lặng lạ thường. Đúng vậy, cậu cũng sẽ không hối hận cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa. Kan đã kiên định đến vậy, cậu sẽ không quay lưng với hắn.
– Em mang thân mồ côi và cái thai trong bụng theo ông nhà mình đã hơn hai mươi năm. – Aikan bắt đầu nói. – Ban đầu chàng hứa chỉ cưới mình em, nhưng rốt cuộc em lại thành phận làm lẽ, chuyện này em đành chấp nhận. Chỉ có điều – Aikan cười khẽ, nụ cười như tự giễu. – làm người ai chẳng có lòng tham, em thừa nhận mình không biết đủ mà vẫn ganh tị với chị.
– Thì ra nàng vẫn luôn trách ta! – Taichi thốt lên. Ông những tưởng mình đã xử lý rất tốt. Tuy thất hứa với Aikan, nhưng những năm tháng qua ông chưa bao giờ bạc đãi bà, ngoài việc phải san sẻ thời gian bên ông với người khác thì bà làm thiếp mà đãi ngộ nhận được không thua chính thê là mấy.
– Thiếp không trách chàng, thiếp chỉ trách mình là con nhà nghèo khổ, không xứng với chàng, khiến hai ta không được viên mãn mà còn làm liên lụy đến chị.
– Cô nói nghe hay lắm. – Liena mỉa mai.
Aikan lắc đầu, nói tiếp:
– Em biết mình không thể nào so bì với chị, một tiểu thư con nhà danh giá, cho nên em vẫn luôn dặn Philias đừng tranh đua để hai mẹ con sống một cuộc đời bình dị.
Liena bật cười, tỏ ý không muốn nghe nữa, nhưng Aikan vẫn không dao động:
– Philias đã lớn rồi, em không quản lý được nó nữa. Chuyện nó tung tin đồn về Kan, em xin nhận lỗi với chị, với Kan, con dại cái mang vậy.
– Aikan, chuyện tin đồn này giải quyết rất dễ dàng, chỉ vì thằng bé u mê này không chịu theo đường ngay lối thẳng mà thôi.
– Phu quân, chàng còn chưa hiểu ư? Kan không muốn giống như chàng, nói lời chẳng thể giữ, thề non hẹn biển để rồi lúc phải lựa chọn thì tìm đường lợi.
– Quả nhiên nàng vẫn trách ta!
– Thiếp không trách chàng là thật, nhưng thiếp đau lòng, đại phu nhân đau lòng cũng là thật. Chàng muốn con của mình cũng ôm nỗi đau không có được người thương cả đời hay sao?
Taichi im lặng, vẻ mặt ổng hiện rõ sự bối rối và hoài nghi trước giờ chưa từng thấy.
Kan bỗng nhiên nhận thấy cha hắn, mẹ hắn, mẹ hai của hắn, đều ôm một lòng ích kỷ. Họ hi sinh, thỏa hiệp, nhưng vẫn vì bản thân mình. Họ nghĩ rằng mình đã chọn được con đường giữa, nhưng hóa ra vẫn cứ ngoái nhìn những điều đã bỏ lỡ, không thể nào chú tâm vào những gì mình đang có. Bởi vì thế họ cùng nhau bước trên con đường đầy khổ sở, ngỡ mình đã có điều mình muốn nhưng nhìn lại mới thấy hai bàn tay vẫn trống trơn, lạnh lẽo.
Không có con đường giữa, chỉ có thể chọn một trong hai mà thôi.
Mặt Taichi chợt đanh lại, ông nhìn đứa con trai và tên nô lệ bám dưới chân nó, hệt như cái ngày ông muốn phạt cái thứ hèn mạt ấy còn con ông thì một mực bênh vực. Từ ngày hôm đó, Kan đã chọn con đường của mình rồi. Ông lên tiếng như một phán quyết cuối cùng:
– Gia tộc Hankei vẫn là quan trọng nhất. Nhị thiếu gia Kan Hankei không biết đặt lợi ích gia tộc lên trên hết, vậy thì là tộc trưởng, ta quyết định tước mọi quyền hành hiện có, ném dục nô của nó ra khỏi cửa. Nếu muốn ở bên cạnh tên nô lệ ấy, thế thì nó không được bước vào nhà Hankei nửa bước.
Đây là con đường của Taichi. Lợi ích gia tộc đối với ông là trên hết.
Liena nghiến chặt hàm răng, rồi bà hỏi con một lần cuối cùng:
– Con nhất định phải giữ nó bên cạnh sao?
– Vâng, thưa mẹ.
– Vậy thì… – Bà nhắm mắt lại, đến khi mở ra, ánh mắt bà đã không còn dao động nữa. – Tên nô lệ này là dục nô mang trọng tội, nó là con trai của tướng Nouran.
Aikan sửng sốt đôi giây, rồi đến cả bà cũng chỉ thở dài, quay nhìn hướng khác. Bên ngoài cửa thư phòng, Philias ngồi xổm đến tê cả chân, lúc bấy giờ anh mới đứng dậy, vừa rời đi vừa chuẩn bị tinh thần xử lý những sự vụ sắp tới. Những sự vụ vốn nằm dưới trách nhiệm của Kan.
[hết chương 23]