Cúi mình hôn em - Chương 16: "Con không quên lời mẹ đâu."
Chương 16: “Con không quên lời mẹ đâu.”
Cổng viện đã mở sẵn, có hai hầu gái đứng chờ, cúi đầu chào đại thiếu gia. Philias đã cho người báo tin mình sẽ đến nên hai vị phu nhân đã biết trước, đang chờ để đón anh. Vừa bước qua cổng, anh nghe có tiếng guốc gỗ bước nhanh về phía mình, nhìn sang thì thấy quả nhiên là hai vị phu nhân đang đi đến. Người hầu cầm đèn lồng soi phía trước, đại phu nhân dừng lại cách anh một khoảng. Người phụ nữ ấy đã đứng tuổi nhưng nhan sắc hãy còn mặn mà, bà khoác tấm áo lông, mái tóc búi thấp cài một chiếc trâm ngọc trang nhã, mỉm cười dịu dàng:
– Con đã về rồi đấy à?
– Vâng, con đã về, thưa mẹ.
Philias không tiến lại gần hơn, chỉ cúi người chào hỏi, cho tới khi một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
– Philias…
– Mẹ hai. – Lúc này anh mới ngẩng lên, nụ cười trên môi càng thêm ấm áp.
Nhị phu nhân đến trước mặt anh, ngắm kỹ gương mặt đứa con xa cách đã lâu. Tuy dùng một kiểu phục sức nhưng khác với đại phu nhân mang vẻ đài các bẩm sinh, mẹ ruột của Philias vẫn còn nét mộc mạc của cô thôn nữ ngày xưa dù đã sống lâu trong cảnh nhà quyền quý. Bà cất tiếng hỏi anh:
– Con đi đường có mệt không? Chúng ta trông con từ lúc nhận được tin tới giờ.
Aikan cầm lấy tay con trai, bà có xúc động muốn ôm lấy anh nhưng ngại con mình đã lớn và ở đây đông người. Philias cũng hiểu tâm tư của mẹ, bèn vỗ vỗ tay bà cười nói:
– Con không mệt ạ. Hai mẹ hãy vào trong đã.
Aikan gật đầu, đúng lúc này, bà thấy cạnh chân Philias có một thân người phủ phục, dường như chỉ khoác một lớp áo choàng. Thấy mẹ ngạc nhiên, Philias cũng không giấu giếm:
– Là dục nô của Kan ạ.
Sau khi sai người nhốt Riel vào phòng ngủ được chuẩn bị cho mình, Philias mới theo hai vị phu nhân dùng bữa tối, rồi bắt đầu hỏi han, thưa chuyện với hai bà. Hai bà ngồi trên sập gỗ trong thư phòng, Philias ngồi trên chiếu trải dưới sàn, trình bày ngắn gọn những chuyện mình định làm. Nghe xong, Aikan có chút bối rối, còn Liena thì hỏi:
– Con đã nghĩ kỹ chưa?
– Thưa mẹ, con nghĩ kỹ rồi, con cũng không phải đứa bốc đồng mà.
– Hiện Kan đang nắm việc kinh doanh ở thành này, các vùng lân cận sắp tới chắc cũng sẽ giao cho thằng bé. Nếu con tham gia thì phải chuẩn bị tinh thần đi xa hơn về phía Nam hoặc phía Bắc.
– Con biết ạ. Con cũng khá rành rẽ các vùng ấy.
– Vậy thì được rồi. Ta cũng chỉ là đàn bà ngồi gian sau, không hiểu nhiều mấy chuyện này. Cha con sắp xếp thế nào thì con cứ theo như thế.
– Vâng, thưa mẹ.
Philias hơi cúi người. Hàn huyên thêm một chốc, Liena rời đi trước để hai mẹ con người vợ lẽ được tự nhiên chuyện trò với nhau. Bấy giờ Aikan mới vẫy tay ý bảo Philias ngồi lên sập.
– Mẹ.
Không phải “mẹ hai” mà là “mẹ”. Philias hành lễ với bà rồi mới bước lên, nhị phu nhân không chờ lâu, lại hỏi anh lần nữa:
– Con nghiêm túc đấy à?
– Vâng.
– Dù trước giờ mẹ đã dặn con đừng thể hiện mình, cứ yên lành mà sống?
– Con không quên lời mẹ đâu. – Philias mỉm cười.
Aikan thở dài, rốt cuộc đành nói:
– Thôi con đã lớn, muốn làm gì con tự cân nhắc lấy. Mẹ chỉ nhắc nhở con rằng mẹ không cần vinh hoa phú quý, được sống với cha con mới là tâm niệm cả đời của mẹ, chứ để nuôi được mình thì mẹ luôn có cách.
– Con biết ạ. Mẹ yên tâm, con không làm những chuyện dư thừa đâu.
Aikan nhìn sâu vào đôi mắt tươi cười của chàng thanh niên trước mặt, chợt cảm thấy mình vừa hiểu vừa không hiểu đứa con này. Ngày trẻ bà một lòng vì tình yêu mà chấp nhận làm lẽ, chỉ muốn theo người đàn ông làm bà ngưỡng mộ, cho bà ấm áp, hứa với bà một gia đình.
– Mẹ sinh con ra trước, nhưng luôn bảo con nhường nhịn Kan dù năng lực của con chẳng kém. Cũng tại mẹ ích kỷ.
– Con thật sự thích cuộc sống bên ngoài ạ. – Philias vuốt ve bàn tay mẹ. – Thú vị hơn ở nhà cắm đầu vào sổ sách nhiều.
– Vậy tại sao…?
– Có một vài chuyện con thấy mình cần phải làm thôi.
Nhị phu nhân không hỏi nữa. Philias hỏi han thêm mấy câu rồi đứng dậy, chào bà về phòng nghỉ ngơi, bấy giờ bà mới hỏi thêm một câu:
– Dục nô của Kan, con đem theo lên đây làm gì?
– Con giữ giúp em vài hôm lúc em vắng nhà thôi ạ.
– Nơi này không phải chỉ có một mình mẹ. Đừng làm chuyện gì quá phận, biết chưa?
– Vâng, thưa mẹ.
Cho dù đã đổi nơi chốn nhưng Philias vẫn làm như trước, quay về với một đĩa cơm trên tay, anh do dự một hồi rồi quyết định không lấy thêm muỗng thêm thìa gì cả, cứ để cậu cúi mặt mà ăn như mọi khi. Tốt nhất là không nên khiến người ta chú ý thêm, bởi việc anh mang dục nô của em trai theo bên người cũng đã đủ cho những lời xì xầm rồi.
Vừa ngồi trông Riel ăn, Philias vừa tính toán những chuyện cần làm sắp tới. Khoảng thời gian từ bây giờ cho đến khi Kan xong việc quay về có lẽ chưa cần phải để tâm nhiều thứ; anh chỉ cần trông chừng thằng nhóc trước mặt để lúc giao lại cho Kan nó vẫn còn lành lặn, chuyện này không khó; tiếp đó anh phải tìm hiểu, làm quen, tiếp nhận một vài công việc, trong giai đoạn đầu có lẽ sẽ hơi bận rộn nhưng cũng chẳng đáng lo ngại nhiều; vấn đề đều nằm ở sau khi Kan về. Cũng đã lâu, hơn một năm rồi anh chưa gặp lại đứa em trai ấy. Kan có vẻ vẫn sống tốt, còn kiếm được một bạn tình hẳn hoi cơ mà… Dù đối tượng có xuất thân không ổn lắm. Kan sẽ thờ ơ hay tức giận khi thấy mình nhúng tay vào chuyện làm ăn nhỉ? Philias miên man nghĩ. Chắc sẽ thờ ơ thôi, cậu chàng không đoán ra mình muốn hất cẳng cậu chàng để kế thừa sản nghiệp này đâu. Qua một hồi, anh ngồi xuống bàn, chong đèn và viết một vài phong thư.
—
Từ lúc vừa bước ra khỏi thư phòng, Liena đã định ra lệnh đưa tên nô lệ do Philias mang theo đến cho mình xem mặt nhưng rồi lại thôi. Bà không xa lạ gì chuyện nhà giàu mua dục nô và cũng biết Kan đã mua một đứa, dù bà chưa bao giờ nghĩ thằng bé sẽ thực sự bỏ nhiều tiền cho chuyện giường chiếu. Tuy nhiên, chuyện đó cũng không kỳ lạ bằng việc Philias mang món đồ chơi ấy theo lên núi khi Kan không có ở nhà. Shinji vẫn đều đặn gửi thư báo tình hình cho bà, chỉ là trong thư viết khá qua loa chuyện riêng của Kan. Ban đầu bà không thấy có gì bất thường, dù sao đó cũng là chuyện phòng the của con trai, bà là mẹ hắn đi nữa thì cũng không tiện tìm hiểu, còn chuyện anh trai mang dục nô của em mình theo bên người lại là chuyện khác. Đương nhiên bà không thể hỏi trực tiếp Philias, cũng không thể mang tên nô lệ đó đến hỏi chuyện mà không thông qua anh, đó không phải việc một người ở địa vị của bà nên làm. Nghĩ ngợi một lúc, bà cũng thôi ý định. Philias sẽ ở lại đây vài ngày trước khi cùng hai bà về lại nhà chính, kết thúc kỳ nghỉ xuân, thời gian ấy đủ cho bà quan sát thêm hành động của đứa con cả này.
Philias hưởng thụ ba ngày nhàn nhã ở biệt viện, chẳng cần làm gì, chỉ ăn, hầu chuyện hai vị phu nhân rồi ngủ. Bản tính anh hay chuyện lại từng đi đến nhiều nơi, những chuyện anh kể dường như không bao giờ hết, từ những tình huống hài hước khiến hai vị phu nhân cười chảy nước mắt, đến những lần thót tim buộc phải xử lý nhanh chóng gọn gàng.
– Thế rồi có cô gái nào xuất hiện chưa, hả Philias? – Aikan hỏi.
– Chưa mẹ hai ơi, nhưng rồi sẽ có thôi mà.
– Mẹ hai của con và ta lên đây lúc này cũng để dự hội chùa đầu năm, cầu duyên cho con và Kan. – Liena nhấp một ngụm trà. – Ta có bảo Kan đi theo nhưng thằng bé lại thoái thác, bảo rằng chưa muốn nghĩ đến chuyện yêu đương, thế mà quay đi quay lại đã mua một dục nô rồi. Đây không phải là muốn cưới vợ hay sao?
– Ôi mẹ ơi, có lẽ Kan chỉ muốn thử cái mới thôi. Chuyện cưới xin nào đơn giản như thế ạ.
– Còn con thì sao? Con cũng muốn thử cái mới ư?
Nếu có điều gì khiến Philias ngại trước Liena thì đó chính là sự sắc sảo của bà. Bà từ từ từng bước dẫn người khác theo hướng mà mình muốn, anh biết rõ điều này nhưng phận làm con cũng không thể quá cứng rắn, chỉ có thể uyển chuyển tránh đi.
– Kan vắng nhà lâu ngày, – Anh cười, tỏ ý đây chỉ là một chuyện bình thường – con thấy không an tâm nên mới giữ nó bên mình thôi.
– Chúng ta mới đi vắng mấy tháng, trong nhà vốn trên dưới trật tự lẽ nào đã loạn đến mức làm con không an tâm đến thế? Chú Shinji đâu? Một dục nô cũng không quản nổi?
Con giữ nó tránh khỏi tay chú Shinji đấy mẹ cả ơi. Philias than thầm, nhận ra mẹ cả gợi ra chuyện này là đã có ý định từ trước. Bà có tư cách chất vấn anh vì bà không chỉ là nữ chủ trong nhà mà còn là mẹ ruột của Kan. Philias mang món đồ của con bà theo, bà đương nhiên phải hỏi cho ra nhẽ. Trận này chắc chắn không tránh được, Philias biết vậy nhưng vẫn cười trừ:
– Chú ấy bao nhiêu là việc ạ.
– Chị… Philias cũng có ý tốt thôi, con nó chỉ là không khéo lắm.
Aikan lên tiếng giải vây, Liena cũng nể mặt mà không hỏi dồn, nhưng bà vẫn không muốn bỏ qua dễ dàng. Nghĩ đến ý định của mình hôm Philias vừa đến, bà yêu cầu:
– Con gọi nó đến đây cho chúng ta xem mặt được không? Ta muốn biết rốt cuộc Kan đã mua một đứa như thế nào mà có thể khiến con nhọc công đến thế.
Philias định mở miệng từ chối, thế nhưng mẹ anh đã gật nhẹ ra hiệu cho anh đồng ý, anh đành quay sang sai người hầu đưa tên dục nô trong phòng mình đến.
Những ngày nhàn hạ của Philias cũng là những ngày khá dễ chịu của Riel, cũng như Philias, cậu ăn rồi ngồi ngẩn ra trong phòng rồi ngủ, ngoài ra không có gì để làm. Philias bỏ lơ cậu, may mà anh không quên cậu cũng cần ăn uống. Cậu được giữ chiếc áo choàng, cứ quấn lấy nó mà nép vào góc phòng rồi ở yên đó như cục đá, thế là một ngày qua đi an ổn. Hôm nay lại có người đến bảo cậu đi theo, tuy hơi ngạc nhiên nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Người hầu dẫn cậu đi qua hành lang gỗ dài, qua một vài phòng ốc, qua sân nhỏ trồng một cây đào đã tàn hoa, nơi cần đến là một căn phòng có cửa xếp tám cánh. Cửa mở rộng, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy hai phu nhân phục sức đơn giản mà sang trọng ngồi trên sập, ở chiếu dưới là người thanh niên đã mang cậu đến đây. Nhìn thấy Philias, Riel bỗng nhiên cảm thấy an tâm hơn nhiều, cậu đã biết người này sẽ không làm hại cậu, dù không rõ lý do tại sao.
Cậu quỳ xuống ở sân ngoài, bò lên bậc tam cấp rồi dừng lại ở thềm, ngay nơi ngạch cửa. Philias bảo:
– Vào trong đi.
Cậu lại bò vào bên trong, phủ phục cạnh chiếu của Philias. Lúc này hai vị phu nhân đã nhấc quạt ngọc che nửa mặt, nhìn xuống đứa trẻ đang quỳ dưới sàn. Liena nhìn thân hình nhỏ gầy yên tĩnh quỳ ở đó với tay và đầu gối chạm sàn, tấm khăn choàng phủ bên trên, bà vẫn chưa hiểu Kan thích thú gì ở một đứa con trai thế này. Ít ra nên mua một nữ nô chứ, nữ nô cũng không thể thụ thai mà…
– Ngẩng mặt lên. – Bà vú theo hầu đại phu nhân lên tiếng thay chủ.
Riel hơi chần chừ nhưng rồi ngẩng mặt lên. Cậu vốn không được phép làm vậy, nhưng nếu được ra lệnh thì lại là ngoại lệ. Giây phút nhìn thấy gương mặt cậu, Liena đã mở lớn hai mắt. Philias thấy bà hơi thất thần thì lấy làm lạ, mẹ của anh cũng nhận ra, bèn gọi khẽ:
– Chị?
– À… Được rồi, cho nó lui xuống đi.
– Con cũng xin phép ạ.
Philias hơi cúi người, chờ được cho phép rồi mới đứng dậy ra ngoài. Riel lạy chào rồi bò theo chân anh.
Khi đã quay về tẩm thất của mình, Liena nhớ lại khuôn mặt của tên nô lệ. Khuôn mặt nhỏ nhắn, sống mũi thon thon, đôi môi nhợt nhạt, đường nét có thể xem là thanh tú, nhưng đôi mắt nâu không giấu được hết sợ hãi, tình trạng suy nhược và vẻ khúm núm hèn mọn khiến nhan sắc này không thể phô bày ra hết. Đại phu nhân không nhớ nhầm, bà biết nó thừa hưởng nét mặt ấy từ ai. Màu mắt đó, bờ môi hơi mỏng đó, cộng với thân phận nô lệ, thì chỉ có thể là con cháu của dòng tộc ở phía Bắc bị khép tội bốn năm trước. Đến nay có người vẫn còn nhớ vụ án kẻ bảo oan ức người bảo đáng tội đó, chỉ là không ai nhắc đến nhiều nữa, vì những người liên quan đều đã nằm dưới ba tấc đất, trong lao ngục, hoặc giống như đứa trẻ này, bị tước hẳn quyền làm người.
Nói ra thì… gia đình ấy bà từng có dịp gặp qua một lần, nhưng lần gặp gỡ đó không đủ để bà nhận ra đứa trẻ này là con hay cháu trai của nhà đó. Một đứa con của tội nhân bị biến thành nô lệ, tình cờ thay lại được bán cho cháu của vị lương y từng bắt mạch cho mẹ của nó, số phận đúng là biết cách trêu người. Liena gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn trang điểm. Nếu chuyện này xảy ra với người khác, bà có thể thở dài than một câu “số phận trêu người”, nhưng con bà là người mua trúng đứa trẻ gánh trên lưng trọng tội này, chắc chắn bà phải có đôi lời nói với nó thôi.
[hết chương 16]