Cúi mình hôn em - Chương 12: Muốn gặp người
Chương 12: Muốn gặp người
Philias ngồi bên thềm nhà, nắng sớm phủ lên người anh mang lại cảm giác ấm áp. Xa nhà gần một năm trời, dãi gió dầm sương trên suốt cuộc hành trình về phía Bắc, giờ lại được quay về ngồi đón mùa nắng mới trải trên thềm, quả thật anh cảm thấy an lòng hơn nhiều. Tuy nhiên, cửa nhà lâu ngày không nhìn tới đã có những thứ không còn như cũ.
Ngay hôm về đến nhà, anh đã tìm đại phu nhân và nhị phu nhân để thăm hỏi, nhưng cả hai phòng đều vắng người. Chú Shinji bảo anh rằng:
– Hai bà đã dọn đến biệt viện sau năm mới. Để cầu duyên cho hai cậu đấy.
Biệt viện thì liên quan gì đến cầu duyên? Philias nhướn mày, rồi ngẫm lại thì mới vỡ lẽ: Biệt viện của nhà Hankei nằm bên sườn núi phía Tây thành phố, gần một ngôi chùa cổ nổi tiếng linh thiêng.
– Hai cậu đều qua hai mươi cả rồi, vậy mà vẫn chưa ai vừa mắt các cậu. Hai bà lo lắng lắm. – Chú Shinji nói thêm, nhìn kỹ nét mặt Philias như đang dò hỏi.
Chú vẫn luôn mong một ngày anh sẽ quay về từ những chuyến đi cùng một cô gái vừa ý. Chẳng phải cha anh cũng thành đôi với mẹ anh như thế sao? Philias không đáp lại câu hỏi không lời của người quản gia, anh chỉ gật gù bảo có lẽ mình sẽ ghé lên biệt viện trong vài ngày nữa, sau khi đã sắp xếp xong một số việc riêng.
Kan đã ra đảo Mio, thế là cả căn nhà lớn không còn vị chủ nhân nào trừ cha anh nếu anh không về. Philias hơi hơi nhíu mày, lui vào nơi bóng râm của hành lang vì ánh nắng đã gay gắt hơn. Mùa hè đã đến sát ngay bên cạnh rồi. Ngồi chán, rốt cuộc anh cũng đứng lên đi về phía kho để sổ sách. Có một vài việc anh phải mau làm rõ thôi, không thể để dây dưa lâu hơn được nữa.
—
Cạch cạch, cạch cạch.
Tiếng động bên ngoài đánh thức Riel. Cậu mở mắt, mơ hồ không rõ tình trạng của mình nhưng rồi nhanh chóng nhớ ra mình đang ở đâu. Cậu đang ở trong căn phòng ngay bên cạnh phòng của Kan, trước nay căn phòng này chưa bao giờ có người ở. Trong phòng không có ai khác ngoài cậu, Riel biết chắc như thế. Đối với Riel, sự hiện diện của bất kỳ con người nào khác cũng có thể trở thành mối nguy hiểm cho cậu, thế nên như một cơ chế tự bảo vệ hình thành từ bản năng, Riel có thể cảm nhận rõ ràng có ai đang ở cạnh mình hay không. Trạng thái một mình luôn khiến cậu thả lỏng hơn, nhưng từ khi rơi vào tay Kan, ở cạnh hắn cũng mang đến cho cậu cảm giác an toàn tương tự. Riel thở dài, ngồi hẳn dậy. Bên ngoài vọng vào tiếng bổ củi của gia nhân trong nhà, một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác, chỉ khác chăng hôm nay cậu thức dậy trên sàn, thiếu đi hơi ấm một người nằm bên cạnh.
Dây trói trên tay cậu đã được Philias cởi ra, Riel cũng khá ngạc nhiên khi đêm qua Philias không tiếp tục dùng đến cơ thể cậu. Sau khi bắn ra trong miệng cậu, anh ta để cậu yên thân đến tận lúc này, nhờ đó Riel có thể trốn vào góc phòng và thiếp đi một lúc.
Khi Riel còn đang ngẩn ngơ, một tiếng nói vang lên từ phía cửa:
– Đã không dậy sớm phục vụ chủ, lại còn không biết quỳ đón à?
Lúc này cậu mới giật mình, vội vàng bò ra giữa phòng rồi quỳ với hai chân mở rộng, hai tay nắm sau lưng. Có lẽ cậu đã thật sự quên gần hết những việc phải làm, và đã đến lúc phải học lại tất cả. Nghĩ đến đây cậu không nén nổi chút run rẩy chạy dọc sống lưng. Philias đi thẳng đến trước mặt cậu, trông xuống kẻ đang quỳ và cúi gằm không dám ngẩng lên nhìn mình, anh nói:
– Trại nô lệ nào không biết, dạy bảo huấn luyện chẳng ra làm sao. Ngươi còn sống được đến bây giờ cũng hay thật. – Ngưng một lát, anh hỏi tiếp. – Mỗi ngày sáng ra ngươi làm gì?
– Thưa chủ nhân, tôi… đánh thức chủ nhân tôi, tắm rửa vệ sinh rồi ăn sáng ạ.
Philias im lặng hồi lâu như đánh giá điều gì, Riel thì không dám nói thêm nữa, thoáng chốc cậu nghe thấy trong phòng chỉ còn tiếng nhịp tim thình thịch vì hồi hộp của mình. Qua một lúc, Philias nói:
– Hiện tại ta không có thời gian để chơi với ngươi. Tạm thời cứ như cũ mà làm. – Riel chưa kịp lén thở ra đã nghe anh nói thêm. – Nhưng cũng phải điều chỉnh một chút.
Một chiếc vòng cổ bằng da thuộc được đeo lên cổ Riel. Tuy chất da mềm hơn loại vòng cậu từng bị bắt phải mang ở trại, nhưng chiếc cổ mảnh khảnh bị ôm lại trong đó vẫn khiến cậu bất an. Sau khi để cậu vệ sinh xong, Philias bắt đầu làm việc với thân dưới của cậu. Đương nhiên Riel không xa lạ gì với những loại khóa kiềm hãm này nữa, thậm chí cậu từng phải chịu đựng những thứ đáng sợ hơn thế này nhiều. Philias chỉ dùng loại đơn giản nhất: Bằng thép, một vòng khóa ở gốc khiến nơi yếu hại của Riel không thể cương lên, một vòng khóa khác như tách hai tinh hoàn hẳn khỏi cơ thể cậu, và một dương vật giả chặn hoàn toàn lỗ hậu, không quá to nhưng chắc chắn khiến Riel cảm thấy cơ thể mình luôn bị nong ra; tất cả chúng được nối với nhau, nếu không có chìa khóa để mở thì không thể lấy ra được. Có vẻ như Philias đang thực hiện đúng những gì mình đã nói: không để tên nô lệ này “dụ dỗ” hết người trong nhà. Philias rút chìa khóa, hài lòng nhìn kết quả. Sau khi xích cổ Riel vào chân giường, anh để cậu quỳ lạy tạ ơn rồi khóa kín cửa ra ngoài.
Nghe tiếng cửa phòng khóa lách cách, Riel thôi quỳ nhưng cũng không thể ngồi xuống sàn vì chiếc ổ khóa nhỏ cài nơi đáy chậu, cậu cũng sợ món đồ bên dưới càng ấn sâu vào người. Nhiều người dùng loại khóa này để khống chế dục nô, nhưng Kan chưa bao giờ dùng nó với Riel, không những thế, hắn còn tháo đi những thứ đánh dấu thân phận nô lệ của cậu, trừ dấu sắt nung đóng ở mông trái vĩnh viễn không thể xóa được. Loay hoay một hồi, cậu đành nằm xuống, cuộn người co chân ôm lấy hai gối. Đúng vậy, cho dù Kan đã gỡ đi những khoen những vòng trên người cậu thì cũng có ý nghĩa gì đâu, dấu sắt nung kia nào chỉ đóng trên da thịt cậu, nó còn đóng cả lên số phận cậu mãi mãi. Bụng Riel lại sôi lên, cậu chỉ có thể cố gắng bắt mình quên đi cơn đói, bất giác lại nhớ tới chuyện đêm qua. Cậu rùng mình, càng cố cuộn người hơn, nhưng tư thế như vậy chỉ khiến thứ bên dưới làm cậu thêm khó chịu.
Mấy vệt nắng len vào phòng qua mấy khe cửa sổ, bị bụi nhỏ li ti lơ lửng trong không khí nhuộm thành vệt bụi. Trời đã sáng bảnh, nhờ vậy mà Riel vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy từng đồ vật trong căn phòng kín: mặt bàn trống trơn, tấm chăn gấp gọn, mấy túi hành lý còn chưa tháo dây buộc. Cậu thấy cả gầm giường sạch sẽ, không phủ lớp bụi nào, chứng tỏ căn phòng vẫn được quét tước dù chủ nhân nó đi vắng lâu ngày. Tâm trí Riel bắt đầu lang thang theo cử động của đôi đồng tử, thân thể cậu vẫn nằm nghiêng bất động trên sàn, giống như cậu cũng là một món đồ tĩnh lặng trong căn phòng này. Khi mắt đã quen hẳn với cảnh tranh tối tranh sáng, một vật nằm sâu trong góc gầm giường thu hút ánh nhìn của cậu. Gầm giường đủ cao cho một người chui vào, cậu vô thức nhấc người, bò vào bên trong. Dây xích ở cổ không đủ dài, cậu phải rướn hết sức mới với được vật ấy. Nó nằm sát chân giường kê trong góc phòng, có lẽ khi quét dọn các cô hầu gái đã vô tình đẩy nó sâu hơn vào trong. Đến khi nắm được nó trong tay, cậu lui người ra ngoài.
Riel xòe tay ra, mượn vệt nắng để nhìn cho kỹ. Đó là một chiếc kéo nhỏ dùng để cắt chỉ may. Lưỡi kéo bằng sắt đã hơi hoen gỉ, nhưng mũi kéo vẫn còn độ nhọn vốn có. Cậu chăm chú nhìn chiếc kéo, rồi nắm phần cán trong tay.
Đêm qua nếu Delphie không kịp ngăn hai kẻ kia, có lẽ cậu đã thực sự đưa lưỡi vào hai hàm răng mà cắn xuống trong cơn hoảng loạn, còn bây giờ cậu đã bình tĩnh lại, xung quanh tạm thời không có một mối nguy nào… Người ta thường xích tay chân các nô lệ như cậu lại, thậm chí còn dùng các món đồ bịt miệng, ngoài việc để dễ bề kiểm soát ra, những thứ xiềng xích ấy còn giúp ngăn nô lệ tự sát khi sức phản kháng vẫn chưa bị nghiền nát bét trong những ngày tháng đầu tiên. Riel quỳ trên sàn, tay nắm lại càng lúc càng chặt, mắt đăm đăm nhìn mũi kéo nhọn không rời. Cậu nâng nó lên, đặt ngay bên trên chiếc vòng cổ, nơi có tiếng mạch đập bơm máu chảy qua, và nhắm mắt lại.
Cậu muốn Kan là người cuối cùng chạm vào mình, chỉ Kan thôi.
Philias khiến cậu nhận ra cho dù đã gặp được Kan thì đời này của cậu vẫn chẳng có gì thay đổi. Kan bảo sẽ thả cậu đi, cho cậu tự do khi đã chán cậu, nhưng Riel không muốn Kan chán mình, đồng thời cậu hiểu rõ cái “tự do” kia sẽ không bao giờ tới. Vết dấu nung mãi luôn ở đó, ngay trên mông trái của cậu. Kết cục của cậu chỉ có thể nằm ở những hố chôn tập thể.
Cậu mãi mãi chỉ là một nô lệ.
Có chết cũng chỉ thế mà thôi.
Riel mím chặt môi, ấn sâu hơn mũi kéo.
Ngày đó nghe những lời của Kan cậu đã thấy người này ngây thơ biết mấy, nhưng cậu hầu như gạt đi tất cả những nghi ngờ khi hắn trả lại tên cho cậu. Và rồi Kan còn làm nhiều hơn thế. Kan bôi thuốc lên vết thương, gỡ đi những thứ dư thừa trên người cậu. Kan cho cậu thức ăn của con người, chẳng một lần bắt cậu nếm đồ thừa. Kan mặc cho cậu áo quần vừa vặn, đồ đã cũ nhưng không món nào rách rưới. Kan đưa cậu ra ngoài chơi, để cậu cưỡi chung con ngựa quý. Kan không bao giờ đánh cậu, đôi tay hắn chỉ ghì chặt lấy cậu trong những lần gần gũi. Kan hỏi cậu muốn được đối xử như thế nào. Kan nói…
Hứa với ta, người sẽ bình an vô sự đến ngày ta trở về.
Bình an vô sự…
… đến ngày ta trở về.
Riel cố gắng để nước mắt không rơi, nhưng một giọt đã kịp thấm qua mí mắt. Cậu ngồi thụp xuống sàn, mặc cho dị vật kia cấn vào người, đâm sâu hơn. Nắm tay cậu thả lỏng, cây kéo trượt đi, vệt nắng soi tỏ dấu hằn trong lòng bàn tay khi cậu lau nước mắt.
Kan sẽ trở về.
Cậu muốn gặp Kan.
Cho dù đến ngày ấy cậu đã trở thành thế nào, cậu vẫn muốn gặp Kan. Nếu hắn thay đổi, nếu hắn đối xử với cậu như tất cả những người chủ trước, cậu vẫn sẽ hoàn toàn chấp nhận.
Cậu muốn gặp lại mặt trời của cậu, cho dù mặt trời ấy sẽ thiêu cậu thành tro.
Riel bình tĩnh lau vệt máu rỉ ra ở cổ, kéo chiếc vòng da lên một chút, cố giấu vết đâm. Cậu đoán vị chủ nhân tạm thời kia sẽ không để cậu chết, giờ đây cậu sẽ tìm mọi cách để sống sót. Cậu đã cố gắng sống được đến lúc này, vậy thì cứ cố thêm một chút nữa, một chút nữa thôi…
[hết chương 12]