Truyện ngắn: Ranh Giới Tình Yêu - Chương 1
Nội dung truyện:
Ich liebe dich mehr als mein Vaterland.
Я люблю тебя, но больше люблю свою Родину
—————
Máu… Thứ chất lỏng đỏ thẫm đó bắt đầu chảy thành dòng trên cơ thể ta. Ngực ta bỗng đau nhói. Ta ngước mắt nhìn người con gái trước mặt. Ta biết ngày này cuối cùng cũng đến, chỉ là ta không ngờ nó lại đến nhanh như thế. Ta hiểu, nàng không thể yêu ta như yêu Tổ Quốc của nàng. Nhưng ta lại vì nàng mà phản bội lại Đất Cha của ta. Cuối cùng, ta lại chết, chết dưới tay nàng.
Ta nhìn vào đôi mắt xanh thẫm của nàng. Ánh mắt chất chứa nhiều điều hơn sự kiên định vì Tổ Quốc. Ta muốn hỏi nàng rằng liệu thứ tình yêu nàng ban phát cho ta đã có lúc nào là thật chưa? Hay chỉ vì đống hồ sơ mật mà ta nắm giữ? Nhưng khi nhìn vào mắt nàng, ta không cần phải hỏi nữa. Ta đã biết câu trả lời. Đâu đó sâu thẳm trong tâm hồn nàng, có lẽ nàng vẫn có chút tình cảm với ta. Chỉ là, nàng yêu Tổ Quốc của nàng hơn ta.
Ta nhớ lần đầu tiên ta mang nàng về trên đường rút khỏi Rostov, một thiếu nữ mái tóc vàng như tơ nắng mà ta phát hiện ra đang bất tỉnh gần một đống đổ nát, giữa một vùng tuyết trắng. Chiếc váy đen và băng tay đỏ của nàng đã rách tả tơi. Nàng có vẻ đã quá kiệt sức, vì những vết thương, và cả cái thời tiết lạnh giá ở cái nơi đáng nguyền rủa này nữa. Sau khi đem nàng về, ta tìm được vài tập hồ sơ trong chiếc túi nàng mang bên mình. Qua số hồ sơ đó, ta được biết nàng là Asvoria Schäfer, một Arbeitsdienstführerin – nữ sĩ quan ghi chép lại dữ liệu, của Sư Đoàn Quân xe tăng số 1, đơn vị đã bị đánh thiệt hại khá nặng ở tuyến sông Tuzvol trong cuộc phản công của địch hôm hai mươi ba tháng mười một cuối năm trước. Nhưng giá mà lúc đó ta biết được thật sự nàng là ai, trước khi ta mang cả trái tim lẫn niềm tin mà Đất Cha đặt lên ta mà trao cho nàng.
Tóc vàng, mắt xanh, nàng có vẻ bề ngoài tiêu chuẩn của chủng tộc Aryan chúng ta. Chỉ là, lý tưởng của nàng lại nằm bên kia chiến tuyến. Ta nhìn nàng bằng tất cả sức lực của ta. Hình bóng nàng nhòe đi dường như vừa thân quen, vừa xa lạ. Ta lại muốn hỏi nàng, rằng thật sự nàng là ai, nàng tên gì. Nhưng ta không còn đủ sức mà lên tiếng nữa.
Không phải ta không biết trước nàng không thật sự là một cô gái Aryan. Ta đã vô tình đi ngang cửa phòng ngủ của nàng cách đây vài ngày. Ta nép vào cánh cửa khép hờ của phòng nàng, nghe hết câu cầu nguyện bằng thứ tiếng Slav miền Đông ma mị phát ra từ chính người con gái đã được ta dâng hiến tất cả tình yêu của mình. Một người sĩ quan áo đen máu lạnh như ta đã yêu, yêu một điệp viên của kẻ thù. Đêm hôm đó ta đã ngồi một mình trong thư phòng của ta, mắt chăm chăm nhìn vào lá cờ đỏ của Đế Chế, ngẫm lại những ngày tháng ta bên nàng. Lòng ta phân vân giữa việc tố giác nàng hay im lặng. Và cuối cùng, ta chọn việc im lặng và tự mình giám sát nàng kỹ càng hơn.
Nhưng ta thật không ngờ nàng đã đạt được mục đích của bản thân trước khi ta kịp nhận ra. Ngày hôm nay, ta chết dưới nhát dao oan nghiệt của nàng, trên tay nàng là tài liệu mật được cất giữ trong thư phòng của ta. Phút cuối cùng trong cuộc đời ta, ta tự hỏi nàng thoát ra khỏi nơi này bằng cách nào. Ta sắp chết rồi, thì ta cũng chẳng thể phụng sự Đế Chế thêm được nữa. Vậy thì ngăn nàng trốn thoát được thì ta cũng không thể cứu rỗi Đế Chế này khỏi sự thất bại được. Nhưng nếu ta để nàng thoát ra, ta có thể cứu được mạng sống của người con gái ta yêu nhất.
Nàng đứng đó, nhìn ta thoi thóp thở. Có lẽ nàng sẽ rời đi nhanh thôi. Tiếng chuông đồng hồ điểm chín tiếng, đêm đã xuống rất lâu rồi. Có tiếng gõ cửa, ba tiếng, hai tiếng rồi năm tiếng. Ta muốn hét lên rằng “Chạy đi Asvoria!”, nhưng ta không thể. Ta lại nghe tiếng nàng mở cửa. Tại sao? Nàng không sợ họ sẽ nhận ra là nàng giết Đại úy Aksel Schulz là ta sao? Ta nghe tiếng một người đàn ông, lại là thứ tiếng Slav đó. Đồng minh của nàng sao? Ta không giỏi thứ ngôn ngữ đó, nhưng chinh chiến lâu ở chiến tuyến này, qua kinh nghiệm lấy khẩu cung bọn tù binh chiến tranh, ta có thể hiểu được một phần nào.
Nàng đưa tài liệu mật cho người đồng minh mà nàng gọi là Seryozha, hai người dùng dằng một khoảng thời gian ngắn, nhưng rồi nàng bảo hắn ta rời đi. Ta không thể nhướn người lên mà nhìn thử xem hắn là ai, mà ta cũng không còn ý muốn làm điều đó. Và rồi hắn ta đã rời đi, chỉ còn lại nàng ở đây. Nàng lại tiến tới chỗ ta, quỳ xuống cạnh ta. Một giọt chất lỏng gì đó chảy dài trên má nàng, rơi thành giọt lên mặt ta. Nàng khóc sao hỡi nữ thần trong tim ta? Đừng khóc chứ, ta thật lấy làm xót xa. Bằng chút sức lực của mình, ta cố gắng nói với nàng một câu, một câu từ sâu tận trong lòng ta.
– Asvoria, anh yêu em, yêu hơn cả niềm tin mà Đất Cha đặt lên anh.
Và rồi, ta lịm dần, lịm dần đi. Ánh sáng xung quanh đã tắt. Có lẽ ta sắp đến nơi mà thần chết sẽ phán xét cho những tội ác ta gây ra trong chiến tranh. Ta, đại úy Aksel Schulz, đã không thể vượt qua cạm bẫy tình ái như thế. Giá như nàng là người Đức, hoặc giả như ta là người Nga, thì chúng ta đã không kết thúc bằng cái chết…
—————
Nước mắt… Không hiểu sao dòng lệ đó lại trào ra khỏi khóe mắt ta, thấm mặn cả bờ môi ta. Ta buông thõng con dao trên tay, khiến nó rơi xuống đất đánh keng một tiếng. Ta đã làm cái gì thế này? Tại sao chàng lại vào thư phòng lúc ta lấy trộm tài liệu? Không phải chàng bảo với ta rằng chàng sẽ ra ngoài vào tối nay sao? Chàng đột ngột tiến vào rồi gọi tên ta. Không, đó cũng không hẳn là tên ta, mà chỉ là cái tên ta sử dụng khi ta hoạt động tình báo mà thôi. Chàng làm ta giật mình. Bản năng của một lính tình báo khiến ta không kịp suy nghĩ, cầm ngay lấy con dao trên kệ trưng bày chàng vẫn hay để trên bàn làm việc mà đâm sâu vào ngực trái của chàng. Khi dòng máu đỏ ấm nóng của chàng chảy trên đôi bàn tay ta, ta mới nhận ra ta đã làm gì.
Ta vẫn nhớ cái ngày ta được chàng đem về. Ngày hôm đó ta được lệnh phải trà trộn vào đơn vị của chàng. Ta cần phải xâm nhập vào đơn vị của họ để hỗ trợ cho đồng chí Seryozha vốn đã xâm nhập vào đó từ trước. Ta sinh ra là một cô gái da trắng, tóc vàng và mắt xanh, ngoại hình tương đồng với chủng tộc Aryan mà phe địch tự nhận là thượng đẳng. Ta dùng bộ quân phục thu được từ một nữ tù nhân, cắn răng chịu đau để đồng đội bắn vài phát vào phần mềm, rồi gắng sức lếch thân người ra đống đổ nát ven đường rút quân ra khỏi thành phố Rostov của một số đơn vị còn sót lại của Tập Đoàn Quân xe tăng số 1 của địch. Ta biết ta có thể chết nếu bọn họ không ai tìm thấy ta. Mùa đông Rostov quá khắt nghiệt với một người trong bộ quần áo rách tươm với những vết thương, dù là ở phần mềm, và dù ta là một người con Rostov chính gốc.
Đã có lúc ta thật sự ngất đi vì đau và lạnh. Nhưng cuối cùng, chàng đã thật sự tìm thấy và mang ta về. Những ngày đầu ta thật sự chỉ quan tâm tới nhiệm vụ của mình. Nhưng càng về sau, ta lại dần nhận ra chàng khác với những gì ta nghĩ về những người bên kia chiến tuyến. Chàng đối với ta thật sự ân cần. Ta tự hỏi, nếu chàng biết ta là người Slav, thì chàng còn tốt với ta đến thế không?
Đôi lúc, ta bỗng ước ao ta thật sự là Asvoria Schäfer, ta ước ao ta không phải là Katya Pasternak, một tình báo viên của Đảng Liên Bang. Nhưng ta hiểu, ta là một người con của Đất Mẹ, nghĩa vụ của ta là giúp những đồng chí của ta đánh đuổi người của Đế Chế ra khỏi biên giới. Hạ đã vượt biên giới đánh chiếm đất đai của Tổ Quốc ta, ta không thể để họ chiến thắng.
Ta biết Aksel đang giữ rất nhiều tài liệu mật. Ta quấn lấy chàng, khiến chàng tin tưởng ta, cho ta biết nơi chàng cất giấu những thứ ta cần. Ta tìm được cả lịch làm việc của chàng. Ta biết hôm nay chàng sẽ ra ngoài vào buổi tối. Đây là thời điểm thuận lợi để ta lấy được tài liệu mà không phải gây hại đến chàng. Ta không muốn làm chàng bị thương. Lấy xong tài liệu ta sẽ biến mất khỏi cuộc đời chàng. Có thể chàng sẽ căm thù ta, chàng sẽ trút giận lên những trận đánh sắp tới vào Đất Mẹ, nhưng ít ra ta có thể hoàn thành nhiệm vụ mà vẫn giữ cho chàng sống. Ta đã hẹn đồng chí Seryozha đến lấy tài liệu rồi cùng nhau biến mất, quay lại với thân phận những người lính của Đất Mẹ.
Vậy nhưng, chàng lại đột ngột trở về. Ta không còn cách nào khác, ta buộc phải tấn công chàng. Đó là những gì ta được huấn luyện phải làm. Lý trí không thể thắng được bản năng. Nhưng tại sao ta lại khóc? Tại sao? Người đang nằm trước mặt là chỉ huy của địch, vậy tại sao ta lại khóc? Hay là vì, chàng là người ta yêu?
Tiếng gõ cửa vang lên, đúng mật hiệu, đồng chí Seryozha đã đến. Ta mở cửa cho anh ta. Anh ta bước vào phòng, ngạc nhiên về thân thể đang thoi thóp trên sàn. Anh ta nắm vội lấy tay ta, toang lôi ta chạy đi, rời khỏi nơi này. Nhưng bỗng nhiên ta lại lóe lên một quyết định khác. Ta vùng tay ra khỏi tay Seryozha, dúi tập tài liệu vào người anh ta rồi bảo anh ta rời đi một mình. Ta sẽ ở lại, bên cạnh Aksel, cùng anh đi tới nơi không còn chiến tranh nữa. Seryozha vốn không muốn bỏ ta lại, nhưng khi thấy ngấn lệ trên mắt ta, anh ta không còn chối từ nữa, cầm lấy tài liệu và rồi rời đi.
Ta tiến đến bên Aksel, rồi đổ khuỵu xuống cạnh chàng. Nước mắt ta lăn dài trên má, rơi cả lên mặt chàng. Chàng gắng gượng những hơi thở cuối cùng mà nói với ta một câu mà có lẽ cả đời này ta không bao giờ dám tin rằng một người lính thuộc chủng tộc kiêu hãnh như chàng lại có thể nói ra được. Lời cuối cùng của chàng như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim ta. Chàng chết rồi, như ánh nến vụt tắt trước gió. Ta ôm lấy thân thể lạnh dần đi của chàng, nói hết với chàng tên thật của ta. Ta mong chàng sẽ biết, để khi ta gặp chàng ở bên kia sự sống, chàng sẽ nhận ra ta.
Ta cầm con dao rơi trên sàn lên, hít một hơi thật sâu. Một cú đâm hết lực, ta nhận ra nó không đau như ta nghĩ, không đau bằng nỗi đau mất chàng. Lần này ta đâm chính xác vào tim, vì ta hiểu rõ trái tim của ta nằm ở đâu. Ta không trải qua cảm giác thoi thóp quá lâu như chàng. Ta chỉ kịp nắm lấy bàn tay đã lạnh toát của chàng, rồi thì thầm với chàng một câu từ tận đáy lòng ta.
– Aksel, em yêu anh, chỉ là em yêu Đất Mẹ của em hơn thôi.
Và rồi mọi thứ không còn rõ ràng nữa. Ta đang đi đến nơi ta có thể ở bên chàng. Dù là nó có là thiên đàng hay địa ngục, thì nơi đó chắc chắn cũng không có chiến tranh. Chỉ là ta mong, chàng không hận ta.
—————
Cuối cùng tôi đã bỏ cô ấy lại với hắn. Tôi đã thấy tình yêu trong đôi mắt xanh của cô ấy. Nhưng thứ tình cảm cao đẹp đó không dành cho tôi. Tôi vượt rào ra khỏi nơi đó, một mình chạy vụt đi trong màn đêm. Nước mắt bắt đầu trào ra khỏi mắt tôi.
Tại sao lại là hắn? Hắn là kẻ thù của chúng ta cơ mà? Tôi chứ thế chạy mãi trong đêm đen. Chỉ tới khi tôi tới được điểm tập kết, đồng đội đến để đón chúng tôi và hỏi tôi rằng Katya đâu, tôi mới bắt đầu cười lên một tràng điên loạn. Người con gái tôi yêu lại yêu kẻ thù của tôi. Người con gái tôi yêu nguyện ở lại chết cùng hắn. Ngày mai, khi xác của họ được phát hiện, chắc chắn tất cả lính trong doanh trại sẽ được tập trung điểm danh. Chỉ thiếu một người, là tôi. Cô ấy mặc quân phục của kẻ thù, chết bên cạnh chỉ huy của chúng. Chắc chắn bí mật của cô ấy sẽ mãi mãi được che giấu. Cô ấy sẽ được bọn chúng truy phong anh hùng, cùng với hắn. Và nếu Đảng Liên Bang chiến thắng, có lẽ cô ấy cũng sẽ được phe ta truy phong anh hùng tình báo, vì tôi sẽ báo cáo rằng cô ấy hi sinh khi lấy tài liệu. Tôi không nỡ để đồng đội biết cô ấy tự nguyện ở lại. Đó là thứ cuối cùng tôi làm được cho cô ấy.
Tôi mang lòng yêu cô ấy đã rất lâu, rất lâu. Một tình yêu thầm lặng tới mức cả cô ấy cũng không hề hay biết. Rồi tôi thực hiện nhiệm vụ tình báo, rồi đến cả cô ấy cũng đến đây. Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ và cùng nhau rời đi. Nhiệm vụ thì đã hoàn thành rồi đấy, nhưng người con gái tôi yêu lại vì tên chỉ huy đó mà rời khỏi tôi, rời khỏi thế gian này.
Tôi cũng không hiểu động lực gì đã giúp tôi buông tay cô ấy ra, có lẽ là dòng lệ trong ánh mắt xanh đó. Tôi biết cô ấy mãi mãi không thuộc về tôi, dù là tôi có cưỡng ép mà lôi cô ấy về đây, người trong lòng cô ấy mãi mãi không phải là tôi. Tôi từng nghe đâu đó rằng yêu một người không phải là buộc người đó bên cạnh mình, mà là giúp người đó thật sự thanh thản. Để cô ấy lại có thể là sự lựa chọn tốt nhất cho cô ấy. Còn tôi, tôi phải quay về, tiếp tục phụng sự cho Đất Mẹ. Tôi quay nhìn về hướng cô ấy nằm lần cuối, khẽ cúi đầu thay lời từ biệt dành cho nàng. Trước khi rời đi, tôi khẽ thì thầm như tự nói với chính mình.
– Katya, anh yêu em, nhưng anh cũng yêu Đất Mẹ nữa.
Rồi tôi quay đi, trở lại với cuộc chiến đầy ác liệt để phụng sự Đất Mẹ. An nghỉ nhé, người con gái tôi yêu.
—————
Tháng 1 năm 1943, sau hai tháng bị Hồng Quân Liên Bang Soviet bao vây tại thành phố Leningrad, quân đội Đức đã đầu hàng với quân số ít ỏi. Cuối năm đó, Đức mất gần như toàn bộ lãnh thổ đã xâm lược ở phía Đông châu Âu. Đến ngày 2 tháng 5 năm 1945, Tướng Helmuth Weidling đầu hàng vô điều kiện trước Tướng Vasily Chuikov, chiến tranh thế giới thứ hai đi đến hồi kết.
—————
HẾT