Búp Bê Sứ - Búp bê sứ
Ở một vùng đất nào đó, quanh năm cỏ cây um tùm, không khí luôn mát mẻ, mặt trời không quá nắng gắt. Gần khu rừng có một ngôi nhà được làm bằng gỗ rất đẹp và được treo bảng giá thuê nhà khá là rẻ.
Một hôm có đôi vợ chồng trẻ đến xem căn nhà. Ông chủ mặt này ủ rũ nói hai người không nên thuê ở đây, vì mới cách đây hai năm có hai mẹ con vừa mới dọn đi, trước đây cũng có mấy chuyện không hay tương tự xảy ra.
Hai vợ chồng thắc mắc hỏi lý do thì ông chủ giải thích vì đây là căn nhà truyền từ đời ông cố nội của ông nên ông không nở phá bỏ, cho thuê ở mức bình thường thì không ai dám dọn đến, nên ông chỉ để xó căn nhà ở đó và cho thuê với giá rẻ bèo, nhưng ông cũng không mong người khác sẽ thuê nó.
Hễ bất cứ ai dọn đến, nếu là đàn ông mà dám ngoại tình thì đôi dâm phu dâm phụ đó đều chết trong đêm không rõ nguyên nhân. Có người đồn là do người vợ giết cũng có người đồn là do quỷ ám. Nhưng suy cho cùng thì mỗi khi xảy ra vụ án tương tự, cảnh sát đều điều tra qua loa và bỏ qua.
Vì không có nhiều chi phí và thích ở những nơi bình dị nên hai vợ chồng rất thích và năn nỉ ông chủ cho thuê. Thấy hai vợ chồng tội nghiệp nên ông chủ cũng thở ngắn thở dài miễn cưỡng đồng ý.
Hai vợ chồng rất thích ngôi nhà mới bằng gỗ này. Nhất là cô vợ, luôn dọn dẹp sạch sẽ căn nhà. Một hôm, Jasmine đang dọn dẹp thì nhìn tìm thấy một con búp bê nằm dưới tủ đồ. Cô thắc mắc: “Kì lạ, lúc trước dọn đến không thấy con búp bê này, sao hôm nay nó lại ở đây?” Cô lôi nó ra và phủi cho bay bớt bụi.
Con búp bê cao khoảng một mét, được làm bằng sứ trông rất tinh xảo, nhìn rất giống người thật. Con búp bê có mái tóc vàng xoăn nhẹ, trên đầu còn có băng đô màu đỏ và đôi mắt to tròn màu xanh biếc, cùng với hai má hồng xinh xinh và nụ cười tươi tắn.
Cô vợ dọn dẹp xong đem con búp bê đi tắm cho nó. Không ngờ khi tháo bỏ quần áo cô phát hiện con búp bê này còn có các khớp ở đầu, tay, chân.
Cô mong muốn có con đã năm năm rồi nhưng do vấn đề sức khỏe nên không thể mang thai được. Hôm nay lại nhìn thấy con búp bê xinh xắn như thế này, cô bắt đầu có thiện cảm với nó và xem nó như con mình.
Hằng ngày đều chải tóc, thay quần áo và lau chùi sạch sẽ. Khi ra ngoài thì để trong phòng rất ngay ngắn. Cô vợ bắt đầu tâm sự nhiều hơn với con búp bê vì chồng cô cứ liên tục đi làm từ sáng đến tối, chỉ có chủ nhật là nghỉ ở nhà.
Anh chồng thấy làm lạ, có gặn hỏi nhưng vợ chỉ nói anh không cần để tâm. Em không có con cái để chăm sóc, chi bằng chăm sóc con búp bê này. Anh nhìn thấy cô nhìn con búp bê như nhìn con mình, còn rất hạnh phúc. Anh không muốn làm vợ buồn nên cũng không muốn nói gì thêm.
Hôm sinh nhật của vợ, vợ anh hỏi hôm nay có được về sớm hay không. Anh nói anh không chắc vì hôm nay có cuộc họp gấp nhưng anh sẽ cố gắng xin phép sếp cho về sớm để cùng đón sinh nhật với vợ.
Cô tâm sự nói với búp bê rằng: “Hôm nay sinh nhật mẹ mà ba không về sớm được. Ước gì hôm nay ba con có thể về nhà sớm thì vui nhỉ?”
Chiều đến anh về nhà sớm mua bánh kem, muốn tạo bất ngờ cho vợ nên anh không gõ cửa, anh tự mở cửa đi vào. Vào đến trước phòng, anh định mở cửa ra thì nghe vợ mình đang nói chuyện với ai đó. Còn cười khúc khích một mình. Cưới nhau nhiều năm như vậy, anh chưa từng thấy cô dẫn bạn về nhà hay bất cứ ai. Sao hôm nay lại có người khác trong phòng cô ấy? Không lẽ cô ấy thay lòng đổi dạ rồi?
Anh nhẹ nhàng vặn cửa, lén nhìn xem cô đang nói chuyện với ai mà không nghe được tiếng người còn lại, chỉ nghe mỗi tiếng của cô. Hóa ra là cô đang nói chuyện với con búp bê sứ. Anh hỏi cô tại sao lại nói chuyện một mình với con búp bê. Anh nắm lấy tay Jasmine, vợ mình nói:
“Em ở một mình chắc là buồn chán lắm, hay là chúng ta nhận con nuôi đi, có con rồi em sẽ không cần phải nói chuyện với búp bê.”
Cô vợ lắc đầu rồi nói có búp bê này là đủ rồi, từ nay nó sẽ là con của hai người họ. Anh chồng nhíu mày, nắm chặt tay vợ than thở: “Vợ à, anh biết là em đang rất mong có con, anh cũng vậy. Nhưng em không thể xem con búp bê này là người thật mà đối xử với nó như con mình được.”
Cô vợ tròn mắt hỏi tại sao thì anh chồng nói: “Anh cảm thấy con búp bê này có gì đó lạ lắm, không thể quá gần gũi với nó được.”
Vừa nói dứt câu ở bên ngoài liền sấm chớp đùng đùng. Đôi mắt xanh biếc tròn trịa kia khẽ động, dịch chuyển hướng đến người của anh chồng.
Anh chồng chợt cảm thấy lạnh sống lưng rồi nhìn con búp bê. Lúc này anh nổi hết cả da gà, đầu óc bắt đầu không được tỉnh táo, có chút nhức đầu. Anh vội nói với vợ: “Anh đi tắm trước đây, tí ra cùng em cắt bánh kem nhé!”
Cô vợ nhìn sắc mặt thay đổi của chồng khó hiểu. Không lẽ mình thân thiết với con nên anh ấy khó chịu sao?
Sau khi cùng ăn sinh nhật vui vẻ với nhau, hai người về phòng ôm nhau ngủ. Sáng hôm sau, cô vợ không biết vì lý do gì mà như một người hoàn toàn khác hẳn. Dần dần cô vợ không còn quan tâm anh chồng như trước nữa, suốt ngày chỉ biết ngồi trong phòng hoặc ở sân sau ôm con búp bê rồi ngồi nói chuyện cười một mình.
Anh nhiều lần có ý muốn đưa cô đi bệnh viện khám bệnh nhưng lần nào cô cũng không chịu. Đến lần thứ ba cô nổi nóng rồi cãi nhau với anh.
Anh buồn lòng vì không biết phải làm gì để giúp vợ trở về như trước. Hay là đem bỏ con búp bê đó, vậy là vợ sẽ không còn ngày đêm ở cạnh nó nữa.
Nói rồi tối đó anh lén lút đem con búp bê trên kệ đi ra ngoài, anh lấy xe chạy tuốt vào rừng rồi lấy xẻn đào đất chôn con búp bê.
Tối hôm sau anh trở về nhà liền sửng sốt vì thấy con búp bê đang ngồi trên ghế hướng mắt về chiếc tivi, tivi còn đang mở kênh phim truyền hình dài tập.
Anh chồng tức giận lườm con búp bê rồi tắt tivi. Cô vợ đang ở trong bếp không nghe tiếng tivi nữa liền đi ra. Cô nhìn thấy chồng liền nhăn mặt: “Là anh tắt tivi à, mau mở lên cho em, con nó đang xem tivi cơ mà!”
“Nó chỉ là con búp bê không hơn không kém, làm gì có ý thức mà xem tivi hả vợ?” Anh chồng chau mày khó hiểu hỏi vợ.
Cô vợ gằn giọng trừng mắt nhìn anh chồng: “Em nói anh mở lên lại có nghe hay không?”
Anh chồng nghe vợ mở lên rồi bỏ đi tắm, chợt anh nghe được tiếng cười khúc khích vang đâu đó ở bên tai. Anh quay lại hỏi vợ mới cười sao thì cô vợ mắng anh bị điên sao. Anh chợt gợn tóc gáy, quay ngoắt lại nhìn con búp bê, nhưng chẳng thấy nó nhúc nhích miếng nào. Anh khều tay vợ hỏi: “Lúc nãy em có nghe tiếng cười phát ra từ con búp bê không?”
Cô vợ chau mày nói “Không” rồi nói: “Anh nay bị sao vậy? Nói em đừng xem con như người thật mà giờ còn nói nó biết cười à?”
Hôm sau ở chỗ làm, anh đang ngồi gặm một ổ bánh mì ngọt thì có một cô bạn đồng nghiệp lại gần đưa cho em một hộp cơm nói ăn bánh mì như vậy quài thì làm sao có sức. Anh từ chối nói mình còn có vợ chờ cơm ở nhà nhưng cô gái lại nói: “Dù sao tôi cũng lỡ mua hai phần rồi. Ở đây có anh và tôi trực ca tối thôi, anh không ăn thì bỏ uổng lắm!”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Arina ngồi nghe anh tâm sự chuyện về vợ rồi an ủi anh, khuyên anh khi buồn nên nghe nhạc, nó sẽ giúp anh cảm thấy tốt hơn. Hai người ngồi nghe nhạc cùng nhau, phát hiện ra có rất nhiều bản nhạc mà cả hai cùng thích.
Kể từ đó mỗi ngày đi làm cô gái luôn tìm đến anh. Anh dần dần cũng có cảm tình với cô đồng nghiệp.
Về cô vợ thì ngày càng gắt gỏng, không còn hiền dịu như trước. Đến cả buổi tối cũng không thèm nấu cho anh. Anh càm ràm nói với vợ, nhưng vợ anh không mảy may thấy có lỗi mà còn đuổi anh ra ngoài, anh đành phải ngủ phòng bên cạnh.
Cứ thế anh lại tìm cô bạn đồng nghiệp than vãn, cô đồng nghiệp lại tiếp tục an ủi anh, dẫn anh đi chơi nhiều trò để giải tỏa. Dần dần hai người trở nên thân thiết lạ thường.
Trong một đêm mưa gió, thấy nhà cô bạn xa nên có ý muốn chở cô đồng nghiệp về nhà mình tá túc. Về đến nhà cô vợ ẩm búp bê trên tay nhìn hai người họ cũng không nói gì rồi về phòng.
Cô bạn tắm ra mặc đồ ngủ của vợ anh trông rất đẹp, cơ thể đẩy đà lại còn vòng nào ra vòng nấy. Anh có chút động tâm nhưng anh tự nói bản thân không được làm chuyện có lỗi với vợ.
Anh tắm xong trở ra thấy cô bạn nằm trên ghế sofa, chiếc áo hai dây một bên bị lệch xuống vai, chiếc áo nhung màu hồng nhạt có hơi chật với vòng một của cô bạn, làm cho đầu nhũ của cô lộ ra rõ rệt. Anh tía tai đỏ mặt nhìn sang chỗ khác. Rõ ràng khi nãy đã dặn cổ về phòng ngủ rồi, sao lại nằm ở đây.
Nói rồi anh đi vào phòng, đem chăn ra đắp cho cô bạn. Nào ngờ khi đang chỉnh chăn lại, cô bạn đột nhiên hai tay ôm lấy anh rồi hôn.
Anh đẩy ra nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau. Lúc này không hiểu sao ánh mắt của cô bạn rất quyến rũ, cũng đã lâu rồi anh không được làm chuyện đó với vợ.
Cô bạn hơi ngồi dậy, dựa lưng lên sofa, chiếc áo kia như không nghe lời mà có chút tuột xuống để lộ khe ngực gợi cảm.
Anh không cố ý nhìn nhưng hai quả đồi trắng nõn mộng nước kia cứ đập vào mắt anh. Lúc này ở thân dưới đang biểu tình đòi ra ngoài. Anh nhắm mắt lại liên tục nói “Không được.”
Cô bạn phì cười ôm lấy cổ anh rồi nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải anh có tình cảm với em sao. Cứ thoải mái đi, dù sao vợ anh cũng đâu quan tâm.”
Nói rồi cô ôm hôn lấy anh tới tấp. Anh lúc này không thể kiềm chế được nửa, liền muốn nhanh chóng phóng thích cậu nhỏ ra ngoài chơi.
* * *
Cô vợ bên này đang ngủ thì bị tiếng ồn làm cho tỉnh dậy. Cô khẽ chau mày mắng: “Cẩu nam nữ chết tiệt này, dám vụng trộm sau lưng mình. Đi chết hết đi!” Nói rồi cô chùm chăn lại tiếp tục ôm búp bê ngủ. Lúc này trong đêm tối, con ngươi của búp bê màu xanh biếc sáng lên và chuyển sang đỏ.
Khi Lily đã dỗ cho Jasmine ngủ say, nó nhảy xuống giường và xuống bếp lấy một con dao. Lily cầm con dao đi trên tay, từng bước từng bước đến phòng của hai con người đang chim chuột kia.
Lily bước vào phòng không hề có chút tiếng động nào, cánh cửa đóng lại và mọi thứ trong phòng trở nên mờ ảo quái dị.
Đôi mát đỏ như máu rực sáng, cái tay nho nhỏ nhưng lực lại vô cùng mạnh, nó giơ cao dao lên đâm thẳng vào giữa lưng anh chồng.
Mắt John trợn trắng nhìn lên trần nhà rồi ngã đè lên người của Arina. Nhìn thấy con dao đang cắm ở trên lưng John, cô liền sợ hãi hét toáng lên.
Cô nhanh chóng tách thứ kia ở thân dưới của anh ra khỏi cô rồi đẩy anh ra. Lấy chăn quấn lấy cơ thể rồi sợ hãi té xuống giường.
Con búp bê người đầy máu, nó rút con dao trên lưng John ra và đâm thêm vài nhát chí mạng. Khi John đã thật sự tắt thở, Lily mới quay sang nhìn cô bạn kia. Cái miệng nhỏ xinh đang cười tươi của nó bỗng giãn ra và nhếch lên đến tận mang tai. Âm thanh vang vọng khắp căn phòng giọng cười quỷ dị của con búp bê khiến cho cô bạn tay chân bủn rủn, không thể nào đứng dậy chạy được. Nhìn thấy Lily cầm con dao đầy máu đang từ từ đến gần. Lúc này răng cô cứ đụng vào nhau kêu “cập cập”, hai mắt ươn ướt đỏ hoe vì sợ.
Cô lúc này không biết nên làm gì, nhưng cô biết cô sắp bị con búp bê sứ này giết chết, cô thật sự không muốn chết. Trong cơn hỗn loạn, cô chắp hai tay lại van xin nài nỉ nó. Nhưng nó vẫn giữ vẻ mặt gian ác kia nhìn cô và không có dấu hiệu dừng lại.
Lúc này Lily giơ cao con dao lên, định đâm lên đùi của Jasmine nhưng bỗng mọi thứ đen kịt. Jasmine hất cái chăn phủ lên người của Lily làm nó không nhìn thấy gì. Cô nhân lúc này, dồn hết ý chí và sức lực để điều khiển tay chân, nhanh chân chạy ra khỏi phòng.
Cô hớt hãi chạy ra ngoài, chạy được một đoạn khá xa, cô dừng lại giữa cánh rừng nhìn dáo dác xung quanh. Cô không biết là mình đã chạy được xa như vậy, chắc là con búp bê kia không đuổi theo kịp.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm được một chút, ngồi tựa vào gốc cây nghỉ mệt. Bất thình lình cô cảm thấy lạnh sống lưng, cô từ từ quay đầu lại nhìn phía sau, trước mắt hiện ra con búp bê với đôi mắt đỏ đang cầm con dao, nó đâm thẳng vào tim cô. Sự việc xảy ra trong chớp mắt, cô không kịp trăn trói lời nào mà ngã ra đất chết.
Sáng hôm sau cô vợ phát hiện chồng mình đang trần truồng nằm dưới sàn bên cạnh chân giường. Thân thể toàn là máu, mắt thì trợn trắng. Cô hét toáng lên vì sốc rồi lập tức gọi điện báo cho cảnh sát.
Hôm sau cảnh sát phát hiện một thi thể nữ không có lấy mảnh vải che thân ở trong rừng. Mắt trợn trắng, miệng há hốc, cả khuôn mặt toát lên nỗi sợ hãi tột cùng.
Nét mặt khi chết của nạn nhân và cách chết đều giống với những án mạng trước nhưng dù cho có truy tìm hung thủ như thế nào thì cũng không ra. Cảnh sát trưởng thở dài lắc đầu nói: “Lại thêm một vụ án mạng kì quái nữa rồi!”
Mọi chuyện qua đi nhanh chóng, con búp bê sống cùng với cô vợ cho đến khi cô vợ già nua và qua đời.
Vốn dĩ nó chỉ muốn sống như một đứa con ngoan với cặp vợ chồng này nhưng vì người chồng đã phản bội cô vợ nên nó mới ra tay.
Nó ghét nhất là loại đàn ông như vậy. Trước đây rất lâu, khi còn sống ở ngôi nhà này, nó từng là một người phụ nữ hết mực yêu chồng mình, lúc vừa biết tin mình mang thai, liền vui vẻ muốn chạy về chia sẻ cho chồng.
Nào ngờ khi từ bệnh viện về, cô lại vô tình thấy chồng mình đang làm tình với một người phụ nữ khác. Cô đau đớn mà ngã khụy xuống đất. Anh chồng phát hiện ra liền nắm lấy tóc lôi cô ra ngoài. Cô đau đớn phản kháng đánh anh, nhưng lại bị ánh chặn lại và đánh tới tấp. Anh xô cô ngã xuống sàn rồi quay lưng trở lại phòng tiếp tục chính sự.
Chợt cô cảm thấy bụng mình rất đau, tay chống trên sàn chợt thấy ươn ướt, cô giơ tay lên liền hốt hoảng vì tay dính đầy máu.
Cô không còn hy vọng gì với chồng mình, với tay lấy điện thoại gọi cho cô bạn thân nhờ chở đi cấp cứu.
Sau lần đó cô đã mất đi đứa con của mình. Cô đau đớn tột độ, khi đã dưỡng bệnh khoẻ hẳn, cô trở về nhà định dọn đồ bỏ đi. Nào ngờ đụng phải con hồ ly tinh kia, cô ả chắn đường làm khó làm dễ cô. Rồi còn làm bộ làm tịch diễn mình là nạn nhân bị cô tát cho một bàn tay.
Cô ả khóc thét lên làm cho anh chồng đang ở trong bếp thái rau. Anh cầm con dao chạy ra nhìn thử xem là việc gì.
Thấy cô vợ nhỏ của mình ôm mặt khóc lóc, anh chạy lại hỏi làm sao. Cô vợ liền bị tố cáo là đã tát cô ả. Anh chồng nổi trận lôi đình tát lại cô vợ khiến cô vợ ngã nhào xuống ghế.
Cô vợ sức khoẻ cũng không kém, cô bật đứng dậy nhìn anh nói: “Anh còn dám đánh tôi?”
“Sao lại không dám, mày là cái thá gì? Tao giết mày còn được.”
Cô nghe vậy sửng sờ một lúc rồi nhìn anh cười lạnh. Ánh mắt chợt tối đi như thế mất hết hy vọng.
Cô tiến gần ngước mặt thách thức anh giết cô: “Giỏi thì giết đi, giết thử tao xem! Giết thử đi rồi coi tao làm ma có tha cho mày hay không?”
Anh chồng trong cơn tức giận đã sơ ý cầm dao cắm vào bụng của vợ mình. Anh sợ hãi không biết phải làm sao, cô vợ nhỏ níu tay anh nói mau rời khỏi đây, nếu không cả hai sẽ phải ngồi tù.
Nếu rồi hai người họ rời đi bỏ lại cô nằm giữa vũng máu đỏ tươi. Cô chợt cười ra tiếng, nước mắt cứ chảy lã chã. Hóa ra tình vợ chồng bao năm trời còn không bằng một người mới quen vài tháng.
Cô khóc nói to như thể hứa với trời đất: “Thằng chó chết còn không bằng cầm thú. Tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày!”
Nói đoạn cô đưa mặt nhìn cảnh vật xung quanh căn nhà lần cuối, rồi nhìn lấy con búp bê tóc vàng trong lồng kính, cô nhắm mắt lại chợt những ký ức đẹp đẽ chợt hiện lên. Chồng cô theo đuổi cô như thế nào, rồi đám cưới ra sao, ân ân ái ái với nhau mặn nồng như thế. Hôm sinh nhật anh còn tặng cô con búp bê bằng sứ mà cô nói thích khi đang dạo ngoài phố. Lúc ngủ với cô, anh còn ôm cô nói sẽ không bao giờ làm cô phải buồn vì anh.. Giọt nước mắt trực trào mang những ký ức đẹp đẽ đó cùng cô xuống địa ngục.
(Hết)