Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 1: Ra đường nhớ mang theo mắt
5 giờ sáng tại công viên A.
Hạnh An đang dắt chú cún cưng của mình đi bộ trong công viên, cô vừa đi mới được mấy bước chân thì con cún đang được cô dắt trong tay bỗng nhiên bứt ra tháo chạy. Cô không thể cản được nó nên đành chạy theo, ai ngờ hớt ha hớt hải lại đụng sầm một người khiến cô té xuống đất.
“Ui cha, cái con Mao chết tiệt này!” Vừa đau đớn cô vừa lẩm bẩm.
Vừa càm ràm vừa ngẩng đầu lên liền thấy một biểu tượng nhan sắc cực phẩm, người đàn ông mặc một chiếc áo ba lỗ thoải mái, một chiếc quần đùi, đi đôi giày thể thao màu trắng năng động.
Đẹp chết người thiệt chớ!
Nhưng mà, nhìn tổng thể thì rất ổn, trừ cái hàng lông mày, nhìn sao cũng có cảm giác hơi dâm dê nhỉ?
“Cô không sao chứ?”
Người ta té nhào ra đất, theo anh thì có sao không? Hỏi mấy câu thừa thãi ghê!
Nhưng mà cô chỉ có thể nói:
“Không đáng kể.”
“Vậy thì tốt, lần sau ra đường thì nhớ mang theo mắt, đừng đâm tùm lum như vậy nữa.”
Móa, ý là cô có mắt như mù sao? Nhìn giao diện thì cũng ổn, nhưng mà sao ăn nói bất lịch sự thế nhỉ.
“Cảm ơn lời nhắc nhở của anh, tôi nhất định sẽ cẩn thận. Nhưng mà anh cũng nên cẩn thận….”
Hạnh An nói mập mờ như thế, rồi dừng lại, không nói gì nữa.
Khiến cho người đàn ông nhíu mày, anh ta hỏi:
“Ý cô là gì?”
“Hôm nay người phụ nữ xinh đẹp như hoa này rảnh rỗi, nên xem cho anh một quẻ vậy, anh cẩn thận một chút, coi chừng bạn gái của anh đã trồng cho anh một thảo nguyên đầy cỏ và sừng ở trên đầu đấy.”
“Cô…”
Hừ! Ai nhủ dám nói cô có mắt như mù, cô không đáp lễ thì có phải hơi hèn không nhỉ?
“Thôi bye anh, chúc anh may mắn!”
Nói xong cô nhanh chóng bước về hướng hồ nước cạnh công viên, Con Mao đang đứng giao lưu với đồng loại nó ở đó, nhìn cái mặt hớn hở của nó mà thấy tức:
“Tốt nhất là tao không nên cho mày đi giao du quá nhiều, mày muốn tạo phản lắm rồi.” Sau đó cầm dây lôi nó lên đường.
Ai ngờ, người đàn ông lúc nãy cũng tiến đến hướng này, sau đó dáng người đến người mẫu cũng phải ghen tị kia từ từ cúi xuống, cầm lấy dây buộc của con chó kia.
Ách!
Không cần phải trùng hợp thế chứ, con chó đáng ghét khiến con Mao nhà cô hì hà hì hục chạy theo lại là của anh ta?
Khoan đã, cô nuôi chó đực, còn anh ta nuôi chó cái? Còn cùng loại? Không hợp lý cho lắm!
Nghĩ thế Hạnh An hậm hực dắt con Mao đi về nhà, không có hứng chạy thể dục nữa.
Tại tập đoàn S – Một tập đoàn ẩm thực lớn nhất đất nước, nơi phân phối phần lớn thực phẩm chất lượng cao và hàng loạt nhà hàng, khách sạn trải dài khắp cả nước.
Trong phòng tổng giám đốc, Minh Khang đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế da đồ sộ phía sau bàn làm việc, miệng đang nhai kẹo cao su, tay thì đang xoay xoay cái bút, còn đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào bảng số liệu báo cáo doanh thu quý đầu tiên của năm nay.
“Anh hai, anh nhìn gì mà chăm chú vậy? Đám số liệu đó có thù hằn gì với anh à?”
Người vừa lên tiếng là Minh Trí, em trai của Minh Khang, hiện đang làm phó tổng giám đốc điều hành của tập đoàn S. Anh ta để ý, nãy giờ anh trai cứ nhìn vào bảng số liệu mà không có chút cảm xúc nào, cũng không biết là anh đang nghĩ gì nữa.
“Em cũng không bận lắm nhỉ? Muốn ngồi nói chuyện phiếm sao?”
“Anh vừa phải thôi nha, em không đụng chạm gì tới anh đâu, em chỉ tò mò hôm nay tâm trạng của anh có vấn đề gì hay sao mà nãy giờ ngồi nghệt ra vậy?”
“Thế sao?”
Minh Trí dù sao cũng không có cách để thắng anh trai trong mấy cuộc đấu võ mồm như vậy, định rút lui đi về phòng. Nhưng đúng lúc điện thoại của Minh Khang vang lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình kia, anh ta lại nán lại để nghe lỏm:
“Alo”
“Hôm nay anh bận không? Tối nay chúng ta đi ăn được không? Hai ngày rồi không gặp, em hơi nhớ anh rồi đấy.”
Minh Khang đầu dây bên này nghe tiếng người phụ nữ đang nhõng nhẽo bên kia thì sắc mặt cũng dịu đi một chút. Nhưng không hiểu sao câu nói của cô nhóc sáng nay lại vọng trong đầu anh ‘anh cẩn thận một chút, coi chừng bạn gái của anh đã trồng cho anh một thảo nguyên đầy cỏ và sừng ở trên đầu đấy’. Vốn đang định đồng ý đi ăn cùng, tự nhiên lại đổi ý:
“Tối nay anh phải đi công tác, đợi hai hôm nữa về anh đưa em đi ăn được không?”
Giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia nũng nịu, trách móc:
“Anh không thương người ta chút nào, ăn rồi lúc nào cũng công tác, công tác.”
“Được rồi, đừng mè nheo nữa, đi về anh sẽ mua quà cho em.”
“Vậy tha cho anh lần này đấy!”
Hai người nói thêm mấy câu nữa rồi Minh Khang cúp máy, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Minh Trí đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh:
“Sao anh đi công tác mà em lại không biết?”
“Anh đi đâu cũng phải báo cáo cho em à? Còn không mau về làm việc?”
“Có tật giật mình chứ gì? Hôm nào gặp em phải kể tội với chị Hân mới được.”
“Em cứ thử đi rồi biết?”
Ngọc Hân chính là người vừa gọi điện cho Minh Khang, cũng chính là người yêu hiện tại của anh. Hai người quen nhau gần ba năm nay rồi, tình cảm lúc nào cũng mặn nồng, nhưng mà Minh Khang lại quá bận, thỉnh thoảng anh đưa cô ấy đi du lịch, hai người cũng thỉnh thoảng đi hẹn hò. Gia đình hai bên đều đã chấp thuận mối quan hệ này rồi, chỉ còn thiếu cái đám cưới nữa thôi.